Trước đó, Mạo Mạo vừa mới uống sữa tươi xong, nên lúc này khi mọi người ăn, cu cậu cũng chỉ mở to mắt nhìn thôi, hết nhìn bên này rồi lại nhìn sang bên kia, miệng cứ há ra thật to mà chẳng có ai chịu mớm cho cậu chàng cái gì. Rồi cu cậu lại quay sang nhìn bóng lưng Trần An Tu, “Ya ya ya…” Ra hiệu rằng, tay con nhỏ không với được, ba qua đây lấy đồ ăn cho con đi.
Trần An Tu không có mắt đằng sau lưng cũng biết Mạo Mạo muốn làm gì nên mới cố ý ngó lơ bé, bé thấy người khác nhai nuốt nên cũng muốn nếm thử mùi vị xem sao, nhưng thế đâu có phải là bé có thể ăn những thứ đó được? Răng bé còn chưa mọc đủ cơ mà.
Đường Qủa cũng chẳng khá khẩm hơn Mạo Mạo là bao, tuy không ai chịu cho bé ăn, bé chỉ biết bưng một bát bánh canh cầm lấy một cái thìa, nhưng bé có một sở trường mà Mạo Mạo không có, đó là bé biết nói, biết mở miệng đòi, “Anh ơi, thịt, anh ơi, thịt.”
Đường Cầu giật mình suýt thì chọc xiên thịt quay vào mũi, cậu bé kích động giật tay Tấn Tấn, “Cậu có nghe thấy từ vừa rồi không, nghe thấy không, Đường Qủa nhà tớ mà cũng biết nói ra sáu chữ này cơ đấy.” Tuy rằng tính ra chỉ được có hai từ.
Qua khoảng thời gian sống chung này, Tấn Tấn hoàn toàn có thể hiểu được nỗi kích động vui quá hóa khóc của cậu bạn, “Tớ nghe thấy rồi, hay là cậu lấy cái gì cho nó ăn đi?” Tâm trạng cấp bách này, đúng thật là khó cho cậu ấy.
Đường Cầu nhìn Trần An Tu, nhỏ giọng bảo, “Cơ mà chú Trần nói không được cho Đường Qủa ăn cái này.
Đường Qủa nghiêng người về phía trước, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm về phía này, nếu ánh mắt của bé có thể biến thành thực thể, hai đĩa thịt quay trên bàn chỗ Tấn Tấn chắc đã đen như than cốc rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT