Dạo này, đồng hồ sinh học của Trần An Tu đã khá cố định, bất kể ngủ mấy giờ, y đều sẽ thức dậy vào tầm bốn giờ. Buổi chiều bốn giờ quán cơm mới mở cửa, nhưng do mùa hè ngày dài nên chẳng có mấy khách tới ăn cơm vào giờ này, ngày trước còn phải chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng, nhưng bây giờ cũng không cần y tự tay làm, bình thường y đều nhân dịp này để cưỡi ngựa đi dạo các nơi trên núi, tiện thể chăn thả chúng luôn, sau đó hơn năm giờ mới đến quán cơm, hơn năm rưỡi mới có lác đác mấy vị khách ăn đến.
Mấy đứa trẻ vẫn đang ngủ, y nhẹ tay nhẹ chân bò dậy, khẽ trở Mạo Mạo lên cạnh Tấn Tấn, Tấn Tấn ngủ không say, Trần An Tu vừa khẽ nhích thì cậu bé đã tỉnh.
Trần An Tu nhỏ giọng bảo, “Giờ này cũng không có gì cần làm, con cứ ngủ tiếp đi.”
Tấn Tấn vươn tay ra ôm lấy nhóc mập bên cạnh, nhắm mắt trở lại.
Khi Trần An Tu xuống đất rồi mới phát hiện, Đường Qủa ngủ bên cạnh Đường Cầu đã thức từ lâu, bé đang nằm ở đằng đó moi móc nốt phần cùi thịt quả óc chó chẳng còn được bao nhiêu. Bỗng nhiên y cảm thấy hơi hổ thẹn, thực ra trẻ con phàm ăn cũng không có gì sai trái, nhưng cân nặng của Đường Qủa đúng là cần phải kiềm chế, y lấy giúp phần cùi thịt còn lại cho Đường Qủa, “Buổi tối chú mang con đi ăn cái gì ngon nhé.”
Vừa nghe đến có ăn, Đường Qủa đã gật đầu một cái thật mạnh.
Trần An Tu sờ mặt bé, nếu không biết hoàn cảnh gia đình nhà Đường Qủa, không nhìn cân nặng của bé thì có khi y sẽ nghĩ đứa trẻ này bị Lâu Nam và Diệp Cảnh Khiêm bỏ đói cũng nên. Nhưng sự thực là, cho dù ở đây hay nơi phong phú đồ ăn thức uống như quán cơm, y cũng thấy Diệp Cảnh Khiêm tan làm là tự mình xuống bếp, làm đủ thứ cho Đường Qủa ăn suốt. Có lẽ có một vài người bẩm sinh đã coi ăn uống là sở thích chứ không phải cách thức để lấp đầy bụng. Đối với Đường Qủa, hình như chỉ có thể giải thích như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT