Mẹ Trần cũng không chịu được mùi trên người Trần An Tu nên đẩy y đi, “Cô con có làm bánh nhân đậu (1), biết con thích nên mang sang, để trong tủ lạnh đấy, đừng có quên ăn, mà đi tắm trước đã, người đầy mùi thôi.”
“Con thích nhất là được ăn bánh nhân đậu cô làm, chỉ có mỗi cô thương con thôi.” Cô của y là người nhỏ tuổi nhất trong số mấy người con của ông nội. Lúc Trần An Tu được bảy tám tuổi cô mới gả đi nên y vẫn nhớ mang máng dáng vẻ cô khi còn thiếu nữ, thắt bím tóc dài, đã tài giỏi lại còn nấu nướng ngon. Món bánh nhân đậu do cô làm là ngon nhất, cô còn nhào kỹ nên bột rất mềm, bên ngoài nhìn trông như bánh bao, nhưng bên trong thì lại là bánh đậu, vỏ ngoài được xếp lớp từng tầng từng tầng một, y không biết cô làm thế nào, nhưng y chỉ ăn được bánh nhân đậu ngon nhất ở chỗ cô của y mà thôi.
Trần Kiến Mẫn rõ ràng rất vui khi nghe cháu trai khen ngợi như thế, bà cười nói, “Hai hôm trước khi thu hoạch đỗ cô có thấy hai cây đỗ đỏ, cũng không nghĩ ra nó dùng được vào việc gì nên làm luôn bánh đậu, buổi tối hâm nóng rồi hẵng ăn.”
Trần An Tu rút một chiếc khăn tắm từ ngăn dưới cùng trong tủ quần áo ra, vừa đi ra ngoài vừa đáp, “Con chờ không nổi, con đi ăn luôn đây.”
Trần Kiến Mẫn nói với mẹ Trần ở phía sau, “Tráng Tráng vẫn như hồi bé.”
Mẹ Trần đang cúi đầu kéo chỉ, nghe vậy đáp, “Tính nó là vậy đấy, đã lớn thế rồi muốn sửa cũng không được. Giờ sắp kết hôn rồi, người ngoài nói thế nào thì nói, tôi mặc kệ, chỉ cần các bác các cô còn thương nó là được.”
“Chị hai, sao chị lại nói thế, bọn em cũng nhìn nó lớn lên, tuy đối tượng của nó không như bình thường, nhưng chúng ta sẽ không bạc đãi nó, chị cứ yên tâm đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play