Hôm nay người lái xe là A Joe, sau khi nghe được cách gọi này truyền đến từ ghế sau, ông thầm sửng sốt một lúc, nhưng kể cũng đúng thôi, con trai ở trong nước xảy ra chuyện mà cha mẹ không hỏi gì mới là lạ ấy. Ông không biết năm đó đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng ông đã theo cậu tư qua ÚC mấy lần mà chưa từng thấy hai anh em họ gặp nhau bao giờ. Càng là những danh gia vọng tộc như này thì càng chú trọng vấn đề mặt mũi bên ngoài, thế mà hai anh em này chẳng hề để ý tới, chắc hẳn vấn đề bên trong phải nghiêm trọng lắm đây.
Chương Thời Niên vừa gọi tiếng anh ba xong, bên kia lại đổi thành bên im lặng.
“Mấy năm nay không gặp, tính tình anh cũng chưa hề thay đổi.” Vẫn là con người hễ gặp phải chuyện liền lóng ngóng, ấp a ấp úng.
“Anh không ngờ em vẫn còn chịu gọi anh một tiếng anh ba.” Cách gọi này ông đã hai mươi năm rồi chưa được nghe. Ngày trước ở nhà, ông là người chênh lệch ít tuổi nhất với cậu em này, cho nên trong một khoảng thời gian rất dài, họ thân nhau nhất trong số bốn anh em, mãi đến khi nổi lên mâu thuẫn vì Dữ Khê, quan hệ của hai anh em họ mới dần xa lánh.
“Mấy năm nay anh ở nước ngoài có khỏe không?”
Giọng Qúy Phương Chính trở nên kích động, “Tốt lắm tốt lắm, Dữ Khê tài giỏi hơn anh, cô ấy đã mở một chuỗi siêu thị…”
“Vậy là tốt rồi.” Chương Thời Niên cũng không định hỏi nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play