Chuyện báo thù không thành còn bị ăn sạch sẽ đã qua được mấy hôm, cuộc sống trên núi vẫn bình yên như trước, nhưng trong sự bình yên này luôn có cảm giác như đang nhen nhóm thứ gì đó. Những người thần bí sống trong khu nhà kia hay người tài xế mới của Tấn Tấn, có lẽ đối với người ngoài, họ chẳng có gì khác biệt so với người thường, nhưng y có thể nhận thấy một loại cảm giác rất quen thuộc từ họ, đó là một loại bản năng được tôi rèn từ trong những cuộc huấn luyện trường kỳ trên chiến trường, ánh mắt cảnh giác và bước chân kiên định. Ngay cả nhân viên cảnh vệ Phùng Hâm mà ông cụ mang theo lần này cũng lén bảo y, những người này trông không hề đơn giản.
“Này, cắt vào tay rồi kìa.” Lâu Nam khua tay trước mặt Trần An Tu, thái thức ăn mà cũng thẫn thờ được sao.
Trần An Tu gạt phắt tay y ra, “Anh nghĩ kỹ thuật của tôi kém như anh chắc.”
“Làm sao cậu biết kỹ thuật tôi kém, cậu biết tôi dùng dao mổ hơi bị điệu nghệ không hả, có cơ hội tôi sẽ thử cho cậu xem.” Lâu Nam đưa mắt liếc chỗ dưới bụng Trần An Tu.
“Mắt anh nhìn đâu đấy?” Cửa bếp mở nhưng may mà những người khác đều đang bận bên ngoài, không có ai chú ý chỗ này.
Lâu Nam biết Trần An Tu lo cái gì, nhưng y cũng không định thảo luận đề tài này trong trường hợp công cộng để tránh chuyện rơi vào tai người khác, nhưng nếu không nói về chuyện này thì còn có thể nói về cái gì đây, “Tối đó tôi ăn hơi nhiều nên đau bụng, sáng dậy sớm lắm, muốn tìm nước uống, cậu đoán tôi vừa ra ngoài đã nhìn thấy gì?” Nói xong còn nháy mắt mấy cái mờ ám.
Trần An Tu thầm mắng, không phải xui xẻo thế chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play