Đường Qủa ngủ không sâu, Lâu Nam vừa đặt nó xuống nó đã tỉnh, nhìn thấy Mạo Mạo đang ngủ khò gần sát bên cạnh thì hình như bị dọa cứng người, mắt nó chớp hai cái, nhìn chằm chằm vào mặt Mạo Mạo một lúc lâu.
“Đây là Mạo Mạo, là em trai đấy, Đường Qủa cháu còn nhớ không?” Tuy bây giờ đã là tháng tư, nhưng tiết trời vẫn trưa ấm hẳn, Trần An Tu sợ Mạo Mạo bị lạnh nên gần đây y cũng không hay mang Mạo Mạo xuống núi, kể ra hai đứa trẻ này cũng phải mấy tháng rồi không gặp mặt nhau.
Đường Qủa vươn tay ra sờ mặt Mạo Mạo, rồi so sánh, rồi thản nhiên nói một câu, “To hơn rồi.” Nói xong, thằng bé liền nhắm mắt lại nghiêng đầu ngủ mất.
Trần An Tu bị nói trúng tim đen, y run rẩy chỉ tay vào Lâu Nam, hỏi, “Ý Đường Qủa là sao hả?” Chắc không phải theo ý mà y nghĩ đâu hả? Mạo Mạo đúng là đã béo hơn thật, nhưng cũng không cần vô tình đả kích thế chứ?
Lâu Nam giả vờ ho nhẹ một tiếng, không đành lòng nhìn thẳng vào y, nói, “Ý thằng bé là Mạo Mạo đã lớn hơn rồi. Trẻ con ấy mà, lúc nào chả nói thật.” Dù sao cũng không thể nói rằng Đường Qủa chê mặt Mạo Mạo quá béo được, tuy mặt thằng con trai mình cũng không nhỏ, nhưng bình thường Đường Qủa cũng chẳng mấy khi soi gương, cho nên có lẽ không tự nhận ra được.
“Vậy ư?” Trần An Tu cố gắng tìm ra sơ hở từ nét mặt Lâu Nam. Nhưng với độ dày mặt tương xứng của Lâu Nam với y, làm sao y có thể tìm ra được?
Lâu Nam huých y nói, “Thôi thôi, Mạo Mạo nó đã nói gì đâu, nó rộng rãi hơn hẳn ông bố như cậu đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT