Trong tâm lý của những người thế hệ trước, chỉ cần vẫn chưa hết tháng Giêng thì tức là vẫn chưa hết Tết, thế nên ba mẹ Trần vẫn rất vui khi thấy họ trở về vào lúc này.
“Mẹ, con đi gần hai tháng rồi, mẹ có nhớ con không?” Về đến cổng, Trần An Tu mở cốp sau xe ra, vừa khuân đồ vừa cười hì hì với mẹ y.
Mẹ Trần chỉ một lòng với cháu trai, hết sờ Tấn Tấn rồi lại hôn Mạo Mạo, chẳng thèm để ý tới y, “Con có về cũng không cần về gấp đâu, cứ cho Tấn Tấn với Mạo Mạo về là được.”
“Mẹ, rốt cuộc con có phải con trai mẹ không vậy?” Trần An Tu xụ mặt.
Mẹ Trần ôm Mạo Mạo lườm y một cái, “Bao nhiên tuổi rồi mà vẫn còn tranh với trẻ con, bây giờ vẫn còn ở ngoài đường đấy, không sợ bị người ta chê cười hay sao, mau mang đồ vào nhà đi.” Bà đã quan sát trước rồi, mặt mày con bà trông béo hơn lúc đi một chút, gương mặt cũng đẹp hơn, bây giờ thấy người trở về bình an, nỗi lo lắng lúc nó đi cũng đã được dẹp sang một bên, chẳng lẽ vẫn còn phải kéo người lại gần ngắm nghía một hồi như thể con nít hay sao? Giờ nó đã lớn thế rồi mà vẫn còn đùa giỡn y như hồi còn bé vậy. Có điều nó đúng là không hề xa cách với họ, đây là điều làm họ vui mừng nhất.
Trần Thiên Tề khuân hai lần rồi mà vẫn thấy trong cốp xe còn rất nhiều đồ, hắn nhịn không được thầm thì với Trần An Tu, “Anh, anh dọn sạch cả nhà họ Qúy về đây đấy à? Cái thùng này thùng kia cả thùng kia nữa, là những thứ gì thế?” Có những thứ tuy bị bọc nhưng vẫn nhận ra được, còn nhiều thứ thì khó mà nhận ra nổi, có điều bao bì đóng gói tinh xảo thật. Hắn cầm lấy một chiếc hộp quà màu đỏ lắc thử.
“Vọng Vọng, con nói gì thế, bảo con dọn có mấy thứ mà đã mệt rồi hả?” Mẹ Trần đã bước một chân vào cửa, nghe thấy hắn nói vậy liền quay đầu lại nhắc một câu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play