“Em định cứ ngồi xổm ở đây mãi tới khi nào?” Đã mười phút trôi qua rồi mà Trần An Tu vẫn cứ ngẩn người ngồi xổm cạnh cửa, Chương Thời Niên nhịn mãi không được liền qua vỗ đầu y.
Trần An Tu ôm chân Chương Thời Niên, kéo hắn cùng ngồi xuống tấm thảm trên mặt đất, “Thế giới quan (1) của tôi bị sụp mất rồi.” Thì ra từ trước tới giờ, sự lạnh nhạt của cậu út đối với chú Lục tất cả đều chỉ là giả thôi sao?
(1) Thế giới quan: là quan niệm thành hệ thống về thế giới, về các hiện tượng tự nhiên và xã hội.
Chương Thời Niên khẽ hôn lên thái dương y, khẽ cười đáp, “Có nghiêm trọng tới thế không?”
“Tất nhiên là có.” Y đã băn khoăn bao lâu nay, có nên làm mai làm mối cho hai người hay không, thì ra người ta đã hòa thuận như thuở đầu tự bao giờ rồi, “Anh nói xem, có phải tôi phản đối đâu, sao họ phải lừa tôi chứ?”
Chương Thời Niên báo cho y biết bằng giọng nói hết sức nghiêm chỉnh, “Chắc họ không tiện mở miệng đấy mà.” Tuy hắn nghi rằng đây chỉ là ý nghĩ đơn phương của một mình Lục Giang Viễn, có điều nhìn phản ứng của Lâm Trường Ninh thì chắc cũng có khả năng ‘rổ rá cạp lại’ đây.
Lý do này cũng có thể thành lập, nhưng Trần An Tu cứ nghĩ mãi lại cảm thấy không đúng, dù nhất thời không tiện mở miệng đi nữa thì cũng chẳng có lý nào mà cậu út lại diễn trò cho y xem, y xoay người lại đứng bật lên, dò xét nhìn ra phía ngoài, trong hành lang không có một ai, “Tôi vẫn lo cho cậu út lắm.” Đúng lúc này, y nghe thấy trong phòng Lục Giang Viễn có một tiếng vang thật lớn, tiếp đó là tiếng loảng xoảng ầm ĩ, hình như có thứ gì đó đổ rầm rầm xuống đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play