Nói thật lòng, Trần An Tu cũng không tin lời cậu ta cho lắm, căn bản là từ trước đến giờ, Lục Triển Triển cũng chẳng tốt đẹp gì với y. Trước kia không rõ nguyên nhân thì thôi, giờ biết quan hệ với Lục Giang Viễn rồi, y dù gì cũng đoán được đôi chút.
Lục Triển Triển thấy y kiên trì muốn lấy ra liền vội bảo, “Tôi biết không phải do anh tìm người đâm tôi, tôi cũng biết anh là con trai chú ba. Anh cứ tin tôi lần này đi.”
“Tứ thiếu, sao cậu đã tự ra rồi?” Có một người con trai đi ra từ trong một phòng tiệc khác, mặt mũi bình thường, tây trang thẳng thớm, trông tầm hơn bốn mươi tuổi, nhìn thấy Trần An Tu liền khách sáo hỏi, “Cậu đây là…”
Lục Triển Triển dường như cũng không muốn giải thích nhiều nên bực mình đáp, “Một người bạn tôi quen ngày trước, vừa rồi tôi mới bị ngã, đúng lúc anh ấy đi ngang qua.”
Trên mặt người kia lập tức xuất hiện vẻ gấp gáp, nói cám ơn Trần An Tu rồi hỏi Lục Triển Triển, “Tứ thiếu, cậu không bị sao chứ, tôi mang cậu đến bệnh viện kiểm tra nhé.”
Lục Triển Triển lăn bánh xe về phía trước, “Không cần, chân tôi tự tôi biết.”
Người kia gật đầu với Trần An Tu rồi đi theo đẩy xe cho cậu ta, “Nhưng mà như vậy Tam thiếu sẽ lo lắng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT