“Con trai?” Trần An Tu không biết hai ông bà cụ vì sao lại đột nhiên có suy nghĩ này, nhưng theo y thấy, không phải ngày nào y cũng ở Bắc Kinh. So sánh giữa thân phận công khai và sự thừa nhận của người nhà, có vẻ nó cũng không quan trọng cho lắm, nhưng y vẫn nhận ý tốt này, “Mẹ, cảm ơn mẹ và ba đã nghĩ cho con như vậy, thực ra không cần phải phiền phức như thế, cứ như bây giờ đã tốt lắm rồi.”
Chương Vân Chi vỗ tay y, giọng hiền hòa nói rằng, “Ta và ba con đều hiểu, con ở với thằng tư, áp lực con phải chịu còn lớn hơn cả nó.” Tuy thằng tư cũng có áp lực về phương diện khác, nhưng tuổi nó dù sao cũng lớn hơn, thân phận địa vị cao nên chắc cũng không ai dám coi thường hay ghét ra mặt, còn An Tu thì khác, người khác thấy nó tuổi trẻ, không quyền không thế, chỉ nghĩ nó ham muốn gì đó của thằng tư, quan hệ như thế ngay từ ban đầu đã gây sự chú ý rồi.
Trần An Tu cười đáp, “Mẹ, con là đàn ông con trai, cũng không phải con gái yểu điệu nũng nịu, chút áp lực ấy con vẫn chịu được, mẹ và ba đừng lo.”
“Chúng ta đều biết con là một đứa hiểu chuyện, nhưng chuyện này mẹ với ba con không phải tự dưng nghĩ ra, chúng ta cũng đã nghĩ lâu rồi, nhân dịp hai chúng ta vẫn còn sống, có thể làm gì cho các con thì làm, như thế tương lai của hai đứa cũng sẽ thuận lợi hơn, hôn nhân là lời hứa mà thằng tư phải cho con, nhưng nhận con làm con trai, là sự bảo đảm mà cả nhà họ Qúy đều phải tặng con.” Sau này Trần An Tu có đi tới đâu, đằng sau y sẽ không chỉ là một mình Chương Thời Niên mà còn có cả nhà họ Qúy trợ giúp.
Trần An Tu thoáng động lòng, y không ngờ hai ông bà cụ lại lo nghĩ cho y nhiều đến thế. Trước khi y theo Chương Thời Niên tới Bắc Kinh, y đã tự dặn bản thân rằng, trách nhiệm nhiều hơn tình cảm, bởi vì đây là cha mẹ của Chương Thời Niên, mà Chương Thời Niên và y đã sống với nhau, y cảm thấy bản thân nên hiếu kính. Trong mấy ngày sống cùng nhau này, y phát hiện tuy hai ông bà cụ có địa vị cao, nhưng từ trước tới giờ không hề kênh kiệu với y, thậm chí còn chưa hề trách cứ một câu nào nặng nề cả, đối xử với Tấn Tấn và Mạo Mạo cũng đều là thương yêu từ tận đáy lòng, y mới dần bỏ sự đề phòng, tiếp nhận gia đình này, nhưng y thực sự không ngờ được họ đã lo nghĩ cho y tới nước này.
“Con cũng đừng thấy nặng nề, bây giờ con đã sống với thằng tư, mẹ và ba con đã sớm coi con như con cái trong nhà, làm cha làm mẹ suy nghĩ cho con cái như vậy không phải là điều nên làm sao? Chuyện này chúng ta còn chưa nói với thằng tư đâu, bàn với con trước đã, con có thể gọi điện cho ba mẹ con, hỏi ý kiến của họ thử xem.”
Trần An Tu cúi người ôm bà một cái, thành tâm thành ý đáp lại, “Con cảm ơn, mẹ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play