Trần An Tu đá mấy bình rượu dưới đất. Mấy ngày qua y theo dõi Quách Vũ Thần phát hiện người này ngày nào cũng uống say khướt, có lúc còn gọi tên Tình Tình. Nếu không phải người này chậm chạp không nhận điện của Tình Tình, cũng không chịu giải quyết vấn đề luôn thì y đúng là đã cho rằng hắn là tình thánh rồi đấy.
“Tình Tình…” Có lẽ nằm úp mặt xuống nên hít thở không thông, người thì đau ê ẩm nên Quách Vũ Thần chật vật trở mình một cái, đổi sang tư thế nằm ngửa mặt lên.
“Đồ tâm thần.” Trần An Tu đá bay một cái gối ôm rơi dưới đất lên mặt hắn, đỡ phải nghe hắn lầm bầm.
Sở dĩ Trần An Tu tới chỗ Quách Vũ Thần là muốn xem có thể lấy được nhược điểm gì để ép người này chủ động làm sáng tỏ sự thực, ngoan ngoãn đi xin lỗi hay không. Tiếc là lục lọi hết ngăn kéo phòng sách đến phòng khách cũng không tìm ra thứ gì có ích ngoài mấy cuốn sách chuyên ngành và tài liệu văn kiện. Mặc dù có mấy thứ đồi trụy, nhưng đàn ông ai chẳng xem mấy thứ này, cũng không phải căn cứ chính xác để uy hiếp người ta. Chỉ có duy nhất là một cuốn album có ích, bởi vì bên trong y có thấy người nhà họ Lục, Lục Triển Triển, Lục Á Á, Lục Bích Đình cũng có, ngoài ra còn có Lý Di, y tự dưng nhớ tới vụ năm ngoái Quách Vũ Thần đã gọi Chương Thời Niên là anh rể.
“Một người dì rất ghê gớm ở Bắc Kinh, anh rể, lẽ nào người dì của Quách Vũ Thần mà Tình Tình bảo chính là Lý Di kia? Mẹ của Lục Bích Đình? Nếu như vậy, thế giới này đúng là nhỏ thật.”
Mở cửa phòng ngủ ra, bên trong cũng cực kỳ bẩn thỉu, chẳng biết đã bao lâu rồi chưa dọn, bên trong còn có thứ mùi là lạ. Trần An Tu bóp mũi đi vào cửa, liếc mắt đã thấy tấm ảnh chụp chung của Tình Tình và Quách Vũ Thần đặt ở đầu giường, bối cảnh là trong lăng mộ, chắc là chụp đợt đi thực tập ở Nam Kinh năm ngoái. Trong tấm ảnh, hai người mặc quần áo giản dị, tay phải Quách Vũ Thần còn khoác lên vai Tình Tình, đều đang ở tuổi hăng hái bồng bột, chỉ nhìn ngoại hình thì trông cũng rất xứng đôi.
Nhưng trông xứng đôi có ích lợi gì, nhìn chuyện người này làm bây giờ, Trần An Tu hừ một tiếng, ném khung ảnh xuống. Chăn trên giường nửa ở trên nửa buông thõng xuống, y đá sang một bên, chăn tung ra, khoan đã, đây là thứ gì. Trần An Tu vươn ngón út kều một thứ rơi dưới mặt đất lên, là đồ lót của phụ nữ, còn là loại có voan mỏng màu đỏ thẫm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT