Trong lúc Triệu Chính báo lại lịch trình công việc, Lục Tri Viễn gỡ mắt kiếng xuống, ngả về đằng sau, day ấn đường. Hai bên đường, những gốc cây bạch quả đã rụng sạch lá trôi vùn vụt về phía sau, tựa như thời gian những năm qua đang chảy ngược về, những ký ức cũ kỹ ố vàng ấy như thể đang sống dậy trong đầu ông, Lâm Trường Ninh.
“Anh hai, đây chính là Lâm Trường Ninh mà em đã kể với anh đấy, chúng em ở cùng một phòng ký túc xá.
Trong ký ức, người thanh niên đứng bên cạnh thằng ba có gương mặt mang nét kiêu kỳ, nhưng nổi bật lên vẫn là sự sáng sủa và ngây ngô, ngây ngô cũng phải thôi, y đi học sớm trước tuổi mà. Năm ấy Lâm Trường Ninh hình như còn chưa được mười tám tuổi, nhỏ hơn chú ba hai tuổi nữa. Hôm đó, y mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tuy không mới nhưng tắm rửa sạch sẽ nên trên người vẫn còn vương mùi xà phòng nhàn nhạt.
“Trường Ninh, đây là anh hai tớ, cậu gọi anh hai cũng được.”
Lúc đó ông đã nói gì nhỉ? Hình như nói là, “Nếu đã là bạn của Giang Viễn, thế thì cứ gọi anh hai như nó đi.”
“Anh hai.”
Đó là lần đầu gặp mặt, ở trong một tiệm cơm gần trường hai đứa nó. Vị trí tiệm cơm hơi hẻo lánh, xung quanh có trồng rất nhiều cây ngô đồng Pháp. Thằng ba thô lỗ gạt hết xương sườn và thịt trong bát nó sang bát Lâm Trường Ninh, “Tớ và anh hai đều không thích ăn những thứ này.” Vào những năm ấy, có bao nhiêu người thực sự ghét ăn thịt?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play