Vừa dứt lời, Trần An Tu chưa kịp phản ứng thì gương mặt xinh đẹp đối diện đã phóng to trước mắt, Chương Thời Niên cách một cái bàn nắm lấy cổ áo kéo y về phía trước, mặt hai người chỉ cách nhau một ngón tay, ngay cả hơi thở ấm áp của nhau cũng có thể cảm giác được.

“Nè nè nè, Chương tiên sinh, tôi nói đùa thôi, anh tha cho tôi đi mà.” Người này hành động sao nhanh vậy? Y không đề phòng là một chuyện, nhưng người bình thường cũng không thể nào dễ dàng tiếp cận y như vậy, người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

“Nếu tôi nói tôi để ý thì sao?” Chương Thời Niên nhếch môi.

Trần An Tu giơ hai tay đầu hàng, bỡn cợt cười nói, “Vậy tôi xin lỗi được không? Đàn ông con trai không thể nhỏ mọn như vậy.”

Chương Thời Niên liếc nhìn y một lúc lâu, đến lúc Trần An Tu tưởng sắp có chuyện không hay xảy ra thì cuối cùng Chương Thời Niên cũng chịu buông tay, lùi về chỗ ngồi của mình, nói bâng quơ, “Tôi cũng đùa thôi.” Có lẽ bản thân cậu nhóc kia cũng không biết nụ cười của mình miễn cưỡng cỡ nào.

“Anh nói giỡn sao lại giống thật vậy.” Đầu óc thật đơn giản, người khác vừa nói đùa y liền tin.

Chương Thời Niên cụng lon bia với y, hỏi, “Cậu thích Mai Tử đến vậy sao?”

Trần An Tu thở dài một cách khoa trưởng, ngửa đầu hớp một hớp bia, “Mối tình đầu của tôi đó.” Muốn quên cũng khó.

Trần An Tu chính là kiểu người ngoài miệng nói càng bâng quơ nhẹ nhàng thì trong lòng càng khó bỏ xuống.

“Nếu còn thích, vì sao không đoạt lấy?”

Trần An Tu khinh bỉ liếc hắn một cái, hiên ngang lẫm liệt nói, “Hai người bọn họ hiện tại tâm đầu ý hợp, ngay cả chuyện cưới gả cũng bàn bạc rồi, bây giờ tôi mà đi quấy rối thì không phải là kẻ thứ ba sao? Chuyện thiếu nhân phẩm như thế sao tôi có thể làm được.” Huống chi hai người kia cũng không phải kẻ xa lạ mà là bạn bè từ nhỏ đến lớn của y.

“Nhóc con.” Chương Thời Niên thầm mắng một tiếng, bắt đầu giảng đạo lý với y dù bản thân hắn cũng không thể giải quyết phiền muộn của chính mình, “Nếu đã hiểu thì hẳn là nên buông tay đi.”

“Anh nói không sai, kỳ thật tôi đã sớm hiểu rõ hết thảy.” Trần An Tu khép mắt, thật lâu cũng không nói chuyện.

“Trần An Tu, cậu đang ngủ à?”

Trần An Tu ngồi trên ghế mây giật giật, sau đó trả lời, “Không có.”

“Không thì tốt, mệt mỏi cả ngày nay rồi, tắm rửa ngủ sớm đi.” Chương Thời Niên uống cạn lon bia cuối cùng trong tay.

“Ừm, được.” Trần An Tu lảo đảo đi theo hắn.

Chương Thời Niên lên lầu, y cũng lên lầu, Chương Thời Niên vào phòng, y cũng vào phòng, nhưng là vào phòng của người ta.

Lúc này Chương Thời Niên rốt cuộc cảm thấy có gì đó là lạ, chẳng lẽ y say thật sao, không khoa trương vậy chứ, hắn chỉ uống một lon bia, còn lại đều vào bụng Trần An Tu, nhưng cùng lắm cũng chỉ có 5-6 lon, không lẽ sức uống của y tệ vậy?

“Trần An Tu, cậu say?” Chương Thời Niên cởi áo khoác treo lên.

Trần An Tu dùng bộ dạng tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn được nữa, nói chuyện cũng cực kỳ nghiêm túc, “Không, còn sớm mà.”

Chương Thời Niên cảm thấy thật thú vị, hắn cởi nút áo định đùa với y, “Tôi đi tắm đây, cậu muốn tắm chung không?”

Trần An Tu hơi chần chờ, Chương Thời Niên thầm nghĩ xem ra y vẫn còn chút lý trí, thế nhưng không được vài giây hắn thấy Trần An Tu đang cởi dây nịt, miệng nói, “Được, tắm chung đi.”

Thực tế thật tàn nhẫn, nhưng Chương Thời Niên không thể không chấp nhận sức uống của Trần An Tu quả thật chỉ bèo đến thế, hơn nữa người này sau khi uống say sẽ trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, y ở bên giường ngoắc tay ra lệnh cho Trần An Tu, “An Tu, lại đây.” Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người say mà đáng yêu đến vậy.

Lưng quần đã nới lỏng hững hờ trên eo, Trần An Tu lẩm bẩm mấy tiếng, lảo đảo đi về phía Chương Thời Niên, suýt ngã vì vấp phải ống quần.

Nhiệt tình vậy? Chương Thời Niên bước tới hai bước định ôm người vào ngực, nhưng lại bị Trần An Tu va vào phải lui về phía sau, cả hai cùng ngã lên giường.

Ngực hơi nhói lên, hai mắt choáng váng, Chương Thời Niên vừa thích ứng lại tầm nhìn trước mắt lập tức trông thấy Trần An Tu đang quấn lấy hắn, cúi đầu cười một cách ngây ngốc, vẻ mặt vô tội như một đứa trẻ.

Nếu đã vậy đừng trách tôi không khách sáo, “An Tu, hôn tôi một cái nào.” Chương Thời Niên cười xấu xa.

Cánh tay đang quấn trên vai Chương Thời Niên chuyển ra sau gáy, Trần An Tu bẹp bẹp vài cái hôn lên trán người ta.

Chương Thời Niên ánh mắt tối xuống, một tay mê hoặc trườn lên tấm lưng trần, tay kia đè gáy ép y tới gần, nỉ non bên môi y, “An Tu, cậu biết tôi là ai không?”

Trần An Tu lại hôn hắn một cái, vui vẻ nói, “Tấn Tấn lớn.”

Bầu không khí ám muội trong chớp mắt biến mất không còn gì, gân xanh trên trán Chương Thời Niên giần giật dữ dội, hai tay tóm lấy vai y dùng sức đầy người sang bên. Hắn đúng là ma xui quỷ khiến mới nghiêm túc với một con ma men.

Trần An Tu dường như còn ngại hắn chưa đủ giận, vừa cởi quần áo vừa hét hò, “Tấn Tấn, cùng ba tắm nào.”

Không lẽ con trai của y trông rất giống mình sao? Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như thế? Chương Thời Niên vừa phân tâm một chút, Trần An Tu đã thành công thoát khỏi ràng buộc, hoàn toàn khỏa thân, một cái quần lót cũng không có, tiểu tử kia chân dài eo nhỏ, thân thể mềm dẻo cân xứng, lại còn bày ra bộ dáng mặc người hưởng dụng, thế này có được gọi là tự tạo nghiệt không thể sống không? Chương Thời Niên chịu bất hạnh khiêng cái người đang không ngừng hò hét muốn tắm chung vào phòng tắm.

“Ngồi ở đây đừng cử động.” Chương Thời Niên kéo y ngồi xuống, điều chỉnh độ ấm, mới mở vòi hoa sen.

Trần An Tu thật biết điều gật đầu nói: “Được.”

Chương Thời Niên bảo y nâng tay thì y nâng tay, bảo y nhắm mắt y liền nhắm mắt, vô cùng phối hợp, “Phía trong khuỷu tay bên này của cậu có một vết bớt màu đỏ thật đặc biệt.” Trông như một đóa hoa.

“Lúc có Tấn Tấn, tự nhiên xuất hiện.”

“Ban đầu không có?”

“Hình như không có, không để ý.”

Cuối cùng Chương Thời Niên xong rồi, y còn chỉ về phía giữa hai chân nói, “Chỗ này chưa xong.”

Câu trả lời của Chương Thời Niên là lau sạch sẽ, quấn người trong khăn tắm, ném lên giường. Bản thân thì vọt vào phòng tắm, qua một lúc lâu mới bước ra.

Vì không muốn khiêu chiến sức chịu đựng của mình, Chương Thời Niên lấy từ tủ quần áo ra một cái chăn mới, để bảo đảm còn đặt thêm một chiếc gối ôm thật dài ở giữa hai người, thể nhưng không biết tiểu tử kia lôi kéo đùn đẩy thế nào mà đến nửa đêm đã chui vào chăn của hắn. Chương Thời Niên ở trong chăn đá đá người, đáp lại hắn là tay chân quấn lên càng chặt, thiếu chút nữa là siết hắn tắt thở. Mất hết nửa ngày, tay đè tay, chân đè chân, trói chặt người trong lòng hắn mới thoát khỏi con bạch tuột thiếu thành thật này, cứ thế mà ngủ từ giữa đêm cho đến sáng.

Chuyện bến tàu vận chuyển dầu thô tiến triển rất thuận lợi, hôm đó Kỷ Minh Thừa tổ chức tiệc ở Hồng Tân Lâu (*) chiêu đãi các lãnh đạo ban ngành và công ty hợp tác lần này, Trần An Tu cùng Chương Thời Niên cũng tham dự, Chương Thời Niên vừa vào cửa đã có một đám người chờ sẵn nhiệt tình bắt tay chào đón.

Dĩ nhiên Trần An Tu không được đãi ngộ như thế, y với thân phận là tài xế của hắn được sắp xếp vào một phòng với những tài xế khác, Hồng Tân Lâu là một quán ăn lâu đời đã có hơn trăm năm nay, một ngày người xếp hàng hẹn trước chật ních, Trần An Tu từng vô số lần đi ngang qua nhưng chưa từng vào nếm thử. Hiện giờ được tận mắt chứng kiến những món ăn ở đây, quả nhiên không hổ danh là quán ăn hải sản nổi tiếng nhất Lục Đảo, bào ngư hải sâm vi cá thứ nào cũng có.

Căn phòng khá lớn, bên trong bày hai cái bàn tròn, Trần An Tu nhìn bao quát không thấy người quen nên tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, chào hỏi người ngồi cạnh, chuẩn bị động đũa, trước mặt y là một đĩa hải sâm xào hẹ tây, y vừa gắp một miếng định bỏ vào miệng thì phát hiện sau lưng có người đang đến gần, y bình tĩnh tránh né, người phía sau không kịp phản ứng, tay vỗ vào khoảng không.

“Anh Trình?” Trần An Tu quay đầu lại, phía sau là một người đàn ông không cao không thấp, mặt chữ quốc (国), mắt hơi nhỏ.

“Trần An Tu, quả nhiên là cậu.”

“Anh Trình, thật khéo, sao anh cũng ở đây?”

“Theo ông chủ đến, lúc nãy ở cửa tôi đã có cảm giác là cậu. Thật không ngờ bây giờ cậu cũng làm lái xe cho mấy lãnh đạo. Đi, qua bàn bên kia anh em chúng ta nói chuyện.”

Công tác ở quê nhà rất dễ gặp phải tình huống này, ở đâu cũng có nguy cơ gặp phải thân thích, nói là thân thích chứ thật ra quan hệ cũng xa tít mù, chẳng hạn như người đang nói chuyện với Trần An Tu đây, phải đi vài vòng mới truy ra quan hệ, người này tên gọi Trình Lâm Huy, là em họ bên nhà dì hai của Trần Thiên Tề, lớn hơn Trần An Tu hai tuổi, hiện đang làm lái xe cho chính phủ, sếp của hắn cụ thể là ai Trần An Tu cũng không rõ lắm, hắn và Trần An Tu đi lính cùng năm nhưng hắn đi Cam Túc, mới 2 năm đã quay về, từng học lái xe trong bộ đội, phần công việc này nghe nói là chị họ Trần Thiên Lệ giúp hắn dàn xếp.

Hai người đến một bàn khác ngồi, Trình Lâm Huy lấy ra bao thuốc lá, đưa một điếu cho Trần An Tu.

Trần An Tu gõ gõ điếu thuốc, lấy hộp quẹt châm thuốc cho mình và Trình Lâm Huy, “Anh Trình, công việc không tệ nha, còn mua được Hoàng Hạc Lâu(**) cơ đấy. Bây giờ anh đang làm cho ai?”

“Đang đi theo phó thị trưởng Hoàng, cậu thì sao, mấy người lái xe cho thị ủy với thị chính tôi đã gặp hết rồi, sao tôi lại chưa từng gặp cậu? Coi bộ ông chủ của cậu lai lịch lớn a, làm ngành gì?” Vừa rồi hắn thấy Trần An Tu và người nọ vừa vào, thị trưởng Trịnh còn dẫn cả ban lãnh đạo ra đón, đãi ngộ này không phải bình thường, ít nhất cũng là một nhân vật rất có quyền thế trong thành phố.

Trình Lâm Huy vừa hỏi như vậy, những người còn lại cũng vểnh tai lên, phỏng chừng đều muốn nghe chút tin để về báo lại với sếp nhà mình đây mà.

Không nói đến chuyện Trần An Tu không biết rõ, cho dù biết, y cũng không thể tùy tiện tiết lộ về Chương Thời Niên với người ngoài, y kéo cổ Trần Lâm Huy đè xuống thấp, nói nhỏ, “Anh Trình, không giấu gì anh, người ta ở vị trí nào, em cũng không rõ lắm.” Y chỉ chỉ về phía trên, “Tới từ phía trên, nghe nói bối cảnh thâm hậu, anh cũng biết đó, em vốn làm việc trong khách sạn, công việc lái xe này chỉ là tạm thời thôi, thân phận của người ta đâu phải là chuyện có thể nói với một nhân viên nhỏ bé như em đúng không?”

Chính vì Trình Lâm Huy biết công việc của y nên lúc thấy y ở đây hắn mới cảm thấy kỳ quái, hiện giờ lại nghe câu trả lời tám phần thật hai phần ảo của y hắn lập tức tin hơn phân nửa, bàn tay to vỗ vỗ vai y nói, “Cậu nói cũng đúng, nhưng có vẻ là một đại nhân vật, nếu có cơ hội, cậu nên nhờ người ta giúp một chút, giới thiệu một công việc nào đó, chẳng mấy khi cơ hội như thế này, đừng lãng phí. Một câu nói của người ta bằng cả vạn câu nói của người bình dân nhỏ bé như chúng ta a.”

“Anh Trình, anh bây giờ cũng đâu phải bình dân bé nhỏ gì nữa, người ta nói lái xe cho lãnh đạo cũng được xem là cán bộ tư cấp rồi, ai mà không kính trọng anh hai ba phần a. Người ta hay nói thế nào ấy nhỉ? Cán bộ tư cấp như các anh căn bản là không cần dùng đến tiền lương, thuốc là rượu chè có người tặng, bà xã…căn bản không cần thiết….” Trần An Tu nháy mắt với hắn.

Trình Lâm Huy cười to, “Hề, nói thế cũng đúng, thường thì cậu Kỷ mời khách, ăn cơm xong còn có chiêu đãi, đến chừng đó cậu đi với anh, anh giới thiệu cho cậu vài người đẹp, đảm bảo vừa lòng.”

Ở đây không chuẩn bị rượu, Trần An Tu uống ngụm trà, vừa nghe hắn nói câu này thiếu chút nữa là phun ra, “Chuyện này….hình như không tốt lắm?” Loại chuyện này có thể nói trước mặt người khác sao?

“Có gì mà không tốt? Cậu cũng chưa có vợ, ở nhà đâu ai quản lý cậu, đàn ông ra ngoài chơi đùa thôi chứ ai lại nghiêm túc bao giờ, lại nói lần này tiền là người ta trả, cũng không phải cậu trả. Không đi là lỗ à.”

Lời này nghe cũng có lý, nhưng loại chuyện này…Trần An Tu là thanh niên gương mẫu thế kỷ 21, y tự thấy tư tưởng của mình cũng không tính là bảo thủ, chẳng hạn như lúc trước Thiên Vũ chơi tình một đêm, y cảm thấy chỉ cần hai bên tình nguyện là tốt rồi, cũng chẳng có vấn đề gì lớn, nhưng chơi bời này kia, hình như nên cẩn thận một chút… nhỉ?

Trình Lâm Huy nhìn y có vẻ khó chịu, phun một vòng khói cười nói, “Đúng là người chưa từng kết hôn thì da mặt mỏng, ăn nhanh đi, đến lúc đó cứ theo anh là được, đảm bảo có người hầu hạ cậu thoải mái.”

Cuối bữa ăn, phục vụ phát cho mỗi lái xe một túi quà, Trần An Tu thấy những người khác nhận, y cũng nhận, vừa mở ra y không khỏi cám thán, bên trong là một hộp thuốc lá đã mở sẵn, ở đây có không dưới mười người, Kỷ Minh Thừa đúng là ra tay hào phóng.

“Xin hỏi vị nào là Trần An Tu?” Trình Lâm Huy đang bàn với Trần An Tu mấy cô nàng ở đó trẻ đẹp thế nào, kỹ thuật tốt cỡ nào, thì một người phục vụ bước vào, khách sáo hỏi một câu.

“Là tôi, có gì không?” Trần An Tu như nhận được đại xá, nhanh chóng đứng dậy.

Những người lái xe cho lãnh đạo phần lớn đều có kiểu mặt phổ thông, giữa một đám người không phân biệt được ai với ai, người phục vụ vừa nhìn thấy bộ dáng của Trần An Tu, sắc mặt thoáng hồng một chút, nói, “Chương tiên sinh có việc, mời anh qua xem một chút.”

“Anh Trình, giữ đồ giúp em một chút.” Trần An Tu giao gói quà cho Trình Lâm Huy cầm giúp.

“Được rồi, cậu mau đi đi.”

Người phục vụ đi trước dẫn đường, Trần An Tu thấy cô còn nhỏ, chỉ tầm 18 19 tuổi, mới hỏi: “Cô bé, Chương tiên sinh có nói tìm tôi có việc gì không?”

Hiển nhiên ấn tượng của người phục vụ đối với y cũng không tệ, vui lòng trả lời, “Chương tiên sinh chưa nói, nhưng nhìn ngài ấy có vẻ không thoải mái.” Giữa một đám người, Chương tiên sinh rất dễ gây chú ý, cô cũng cố gắng lưu ý.

Người phục vụ đi trước gõ cửa bước vào, Trần An Tu theo sau.

“An Tu, lại đây.”

Chương Thời Niên ngồi phía trên, Trần An Tu chỉ nhận ra người ngồi bên phải hắn là Kỷ Minh Thừa, hắn vừa lên tiếng, mọi người trên bàn đều nhìn về phía này.

Trước nay đều tiểu Trần, tiểu Trần, sao hôm nay đột nhiên lại biến thành An Tu, ngoại trừ một lần vô duyên vô cớ ngủ trên cùng một cái giường, bọn họ có quen thuộc đến mức đó sao? Nhưng y vẫn nhanh chân bước qua, đứng phía sau Chương Thời Niên, cung kính hỏi: “Chương tiên sinh, ngài tìm tôi?” Tư thế tiêu chuẩn của cấp dưới.

“Uống nhiều rượu, có hơi chóng mặt.” Chương Thời Niên đứng dậy, Trần An Tu thấy hắn quả nhiên hơi ngà ngà say liền đưa tay đỡ hắn, lúc này những người khác cùng bàn cũng đứng lên.

Chương Thời Niên bắt tay người bên trái, “Thị trưởng Trịnh, tôi say quá, đi trước.”

“Chương tiên sinh thật khách sáo quá, hôm nay tôi rất vui có thể ăn tối cùng ngài, hi vọng ngài có được một khoảng thời gian vui vẻ ở Lục Đảo.”

Chương Thời Niên gật đầu, rồi nói với Kỷ Minh Thừa, “Minh Thừa thay chú chăm sóc tốt các vị khách đây nhé.”

Chương Thời Niên thân mật khoác tay lên lưng Trần An Tu, đương sự hồn nhiên không phát giác ra điều gì bất thường, nhưng những người khác nhìn cảnh này, trong mắt đều hiện lên chút ý vị.

Hết chương 13

(*)Hồng Tân Lâu (鸿宾楼): là một nhà hàng được thành lập từ năm 1853 (năm thứ 3 Hàm Phong, triều Thanh. Hàm Phong là niên hiệu của vua Văn Tông thời Thanh ở Trung Quốc, 1851-1861), nổi tiếng với hương vị đậm đà của quê hương, đứng thứ 9 trong các nhà hàng nổi tiếng nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play