Đã đến tháng cuối cùng của một năm, kể ra thời gian trôi cũng nhanh thật, giờ này năm ngoái vừa mới biết mình mang thai Mạo Mạo, thế mà bây giờ cu con đã được hơn ba tháng rồi.
Bây giờ đang là chín giờ tối, các cửa hàng trong trấn đã đóng cửa gần hết, đèn trong quán cơm vẫn còn sáng, nhưng khách ăn cơm đã không còn nhiều, chỉ có bốn năm thanh niên trong gian bên vẫn đang tụ tập rượu chè.
Trần An Tu ngồi trong quầy, đang tính toán sổ sách thu chi trong ngày. Tôn Hiểu đi ra ngoài vứt rác về, nhoài người qua quầy nháy mắt mờ ám, “Anh Trần, người nhà tới đón kìa.”
Trần An Tu cầm sổ sách gõ một cái lên đầu cậu ta, nói, “Nếu mắt cậu tinh thế thì vào bếp thu dọn giúp anh Lưu của cậu đi rồi mau chóng về nhà, số chân gà và hai cục xương to còn lại, hai người cứ chia nhau mang về đi.”
Tôn Hiểu vừa đi vào bếp, vừa vung tay hô to lên, “Anh Trần ơi, em yêu anh chết mất.”
Chương Thời Niên nghe vậy, nhướn mày cười khẽ, “Được yêu thích thế cơ à?”
Trần An Tu cảm thán nói, “Được người ta yêu quý cũng là một nỗi phiền muộn. Loại cảm giác này, anh không hiểu được đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT