Do quá trình sinh đẻ coi như thuận lợi nên sức khỏe của đứa bé cũng khỏe mạnh, hơn nữa trong bệnh viện có nhiều nơi không tiện cho người ngoài tới thăm hỏi nên Trần An Tu chỉ ở lại Ninh Thế ba ngày là đã ra viện.
Sau khi sinh, chắc chắn đứa bé phải được bú sữa mẹ, nhưng Trần An Tu không có sẵn công hiệu đấy, vả lại chuyện này cũng từng có vài ca tương tự, bên bệnh viện đã có đối sách trước, Lâu Nam giúp liên hệ cho một cô bảo mẫu, tên là Từ Thiến, tuổi không lớn lắm, chỉ tầm 27, 28 tuổi thôi, ăn mặc cũng gọn gàng sạch sẽ.
“Đây là người cùng trong tộc chúng ta, cô ấy sẽ giữ bí mật. Tháng trước cô ấy vừa mới sinh một đứa bé trai, sống ngay trong khu bên cạnh nhà hai người đấy. Lúc chúng tôi liên hệ với cô ấy, cô ấy nói đồng ý giúp hai người hai tháng. Còn sau đó thì hai người phải tự tìm cách xử lý, tùy hai người thôi.” Đây là nguyên văn câu nói của Lâu Nam.
Tốc độ lật sách ngày một chậm dần, Trần An Tu nằm trên giường đương lim dim buồn ngủ thì cửa phòng ngủ mở ra, y nghe thấy tiếng Từ Thiến nói chuyện với mẹ y ở dưới nhà vọng lên, “Hôm nay đứa bé ăn uống tốt lắm.”
“Ngày nào cũng làm phiền cháu phải chạy sang bên này, sáng nay dì đã đi chợ mua nhiều thức ăn lắm, trưa nay cháu nhất định phải ở lại đây ăn bữa cơm với nhà dì.”
“Dì Lâm, dì khách sáo với cháu làm gì, bây giờ cháu đang nghỉ đẻ, ở nhà một mình chăm con cũng buồn, mỗi ngày mang theo Minh Triệt sang đây cũng coi như giải sầu thôi mà.”
“Được, thế dì cũng không khách sáo với cháu làm gì nữa, dì vừa bổ dưa đấy, ngọt lắm, cháu mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, đứa bé đang ngủ, để dì chuyển cho An Tu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play