Nhớ tới hình ảnh kích động của cậu út trước khi đi, Trần An Tu vẫn còn thổn thức, “Tôi nợ cậu ấy một tiếng ba này đã lâu lắm rồi.”
“Lâm tiên sinh có thể hiểu được mà.” Tình cảm cha con hai mươi tám năm trời chẳng có, bất kể là vì nguyên nhân gì thì một khi sự thực đã phơi bày mà có thể nhanh chóng khôi phục tới mức độ này, chứng tỏ hai người đã cố gắng làm tất cả những gì có thể làm rồi.
“Ừ, anh đi làm đi, đi qua bệnh viện thì thả tôi xuống, tôi đi thăm chú Lục xem sao.” Sau chuyện hỏa hoạn xảy ra lần trước, quan hệ của y với Lục Giang Viễn càng gần gặn hơn. Người kia chỉ có một thân một mình, nhìn cũng đáng thương lắm.
“Đừng ở đó quá lâu, sau hai tiếng nữa anh sẽ cho người qua đón.” Hắn không phản đối An Tu và Lục Giang Viễn tiếp xúc với nhau, nhưng sức khỏe bây giờ của An Tu không thích hợp ở lại lâu dài trong bệnh viện.
“Được, tôi biết rồi.”
Vết thương của Lục Giang Viễn chỉ còn ít ngày nữa là phục hồi. Lúc Trần An Tu tới, hắn vẫn đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay đặt trên một phần tài liệu, sắc mặt hơi chán chường, băng vải trên lưng vẫn chưa tháo ra, từng vòng trắng chói mắt, Ngô Đông thì ngồi một bên giường bệnh, cúi đầu đang nói gì đó.
“Chú Lục, anh Ngô.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT