Trần An Tu đặt điện thoại xuống liền thấy Tấn Tấn đứng ở cửa, miệng mím chặt lại, y không biết Tấn Tấn đã nghe được lời y vừa mới nói chưa, “Tấn Tấn, không phải con đi nghe điện thoại sao? Sao nói chuyện nhanh thế.” Kể từ sau khi Tấn Tấn và Chương Thời Niên nhận nhau, hai ông bà cụ bên nhà họ Qúy cũng gọi điện tới xin phép cho Tấn Tấn tới ở với họ ít ngày trong thời gian nghỉ đông. Y thấy Tấn Tấn đi nói chuyện điện thoại nên mới gọi điện cho Chương Thời Niên. Y cũng lo Tấn Tấn không thể tiếp nhận chuyện ngày ngay được.
“Bên bà nội tạm thời có việc, ngày mai sẽ gọi lại.”
“À, thế con mau lên đây ngủ đi, ổ chăn bây giờ ấm rồi đấy.” Lúc này người trong nhà vẫn chưa đi ngủ, than trong lò sưởi vẫn cháy mạnh nên cả căn nhà vẫn ấm áp.
Tấn Tấn im lặng đi tới bên giường, gạt đôi dép bông xuống, im lặng cởi những chiếc áo lùng bùng bên ngoài, cuối cùng chỉ còn lại độc một chiếc quần soóc, bé mới vén chăn lên chui vào trong.
Trần An Tu muốn bảo bé là con ngủ nhầm chỗ rồi, nhưng với tình hình lúc này, y cũng không có cách mở lời. Tuy y không phải người tinh tế lắm, nhưng cũng ý thức được Tấn Tấn đã biết, nếu không thằng bé sẽ không im lặng trước mặt y, ánh mắt bướng bỉnh như thế, y biết nếu bây giờ không nói ra, Tấn Tấn sẽ càng giận hơn nữa, “Tấn Tấn, ba muốn nói cho con biết một việc.”
Tấn Tấn vùi mình trong chăn, kéo qua cả đầu, đây rõ ràng là tư thế từ chối trao đổi.
Trần An Tu nằm nghiêng bên mép giường, ôm cả Tấn Tấn và chăn vào lòng, “Tấn Tấn, chuyện này không phải ba cố ý lừa con đâu, ba cũng vừa mới biết hôm qua thôi, thực ra ba cũng không nghĩ tới là sẽ có, nhưng dù sao đi nữa, ba và ba lớn của con vẫn yêu Tấn Tấn nhất, Tấn Tấn là đứa con đầu tiên cũng là đứa quan trọng nhất của hai chúng ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT