Sau khi cúp điện thoại, Lục Giang Viễn một tay che mắt tựa người trên sô pha. Thời tiết hôm nay u ám, màu trời xám xịt, mấy ngày qua vì điều tra chuyện này, hắn vẫn chưa được nghỉ ngơi, hắn cảm thấy người mệt chết đi được, nhưng nhắm mắt lại không thấy buồn ngủ, đủ mọi ưu tư đang đánh trống reo hò trong lòng hắn. Trần An Tu? Cậu thanh niên kia là con hắn sao? Là đứa con mà Trường Ninh sinh cho hắn hai mươi tám năm trước sao? Nhiều năm trước, khi hắn quyết định ở bên Trường Ninh, hắn đã bỏ ý nghĩ có con nối dõi rồi. Mấy năm nay, hắn nhìn cháu trai cháu gái bên cạnh ngày một lớn lên, nói không hề nghĩ gì là giả. Thỉnh thoảng hắn cũng muốn, nếu hắn có một đứa con, con trai con gái đều được, tốt nhất là một đứa nhóc bướng, để có thể đánh, có thể mắng, có thể chiều, có thể yêu thương, để nó ở trước mắt mình, nhìn nó từ một đứa trẻ con dần lớn thành một người đàn ông, thế mới tự hào biết bao, nhưng bởi vì cần một đứa con nối dõi, miễn cưỡng tìm một người phụ nữ sống cùng, đó cũng không phải điều hắn muốn. Tuổi tác dần một cao, mấy năm nay hắn cũng dần bỏ suy nghĩ con nối dõi đi, có thì sao mà không thì sao? Đời này quan hệ của hắn và Lâm Trường Ninh cũng cứ như vậy thôi, không có tiến triển cũng chẳng tụt về sau, chỉ nhiều cái để nhớ hơn một người xa lạ.
Nhưng đợi đến khi hắn biết trên đời thực sự có một đứa trẻ cùng chung huyết thống với mình, bấy giờ hắn mới hiểu ra, thì ra ngày trước không thèm để ý chẳng qua là mượn cớ an ủi bản thân. Loại cảm giác này quá đỗi kỳ diệu, hắn không biết nên miêu tả thế nào, giống như thể trong sinh mệnh có một nơi trống trải nào đó được lấp đầy tràn. Hắn có một đứa con trai đấy, là đứa con trai mà Trường Ninh sinh cho hắn nữa.
Hắn muốn đi gặp Trần An Tu ngay, dù chỉ là nhìn một cái, hắn cầm chìa khóa xe lên, đi ra cửa, lại dừng bước, hắn tùy tiện tới, phải nói gì đây? Nói mình là ba nó sao? Hắn dám chắc Trần An Tu không biết, Trường Ninh biết chân tướng nhưng chắc chắn sẽ không nói cho thằng bé đâu, Chương Thời Niên có lẽ biết chân tướng cũng sẽ không nói.
Con của hắn, ở gần như thế, cha con muốn gặp lại khong nhận ra, nghe có vẻ đúng là một việc nực cười.
Lục Giang Viễn cố gắng bình tĩnh lại, hắn tự rót một cốc rượu, ngồi trở lại. Nói đến một mặt khác, nếu Trần An Tu là đứa con Trường Ninh sinh cho hắn thật, vì sao mấy năm nay Trường Ninh chưa từng coi trọng đứa trẻ này. Theo hắn điều tra, Trường Ninh đối xử với cháu chắt đều công bằng, cho dù vì quan hệ với chị nên cũng hơi thiên về ba đứa cháu ngoại này, nhưng không nhìn ra y cực thích Trần An Tu.
Ngày đó từ khi trở về từ quán cơm, thi thoảng hắn lại nghĩ tới lời Chương Thời Niên nói, hắn tin Chương Thời Niên sẽ không vô duyên vô cớ nói vậy, nhất định phải có ý gì khác, Tấn Tấn là con của Chương Thời Niên và Trần An Tu, hai người đàn ông sao có thể sinh con được? Hắn nghĩ đó chỉ là chuyện phiếm thôi, nhưng thoáng cái, hắn bỗng nghĩ đến trước đây từng nghe một việc, hắn có quen một chủ vườn nho gốc Hoa ở Pháp trong một lần tụ họp riêng tư, từng uống say rượu rồi nói mình là do ba sinh ra, tất cả mọi người đều cười người đó. Sau khi người đó tỉnh lại, cũng thừa nhận say rượu nên nói mê sảng. Nhưng hắn biết, người ấy không phải kiểu người nói năng lung tung, cho nên vẫn thấy lạ vì sao người ấy lại nói vậy khi say. Lần này hắn tự gọi điện tới, người nọ ban đầu vẫn phủ nhận, đợi đến khi hắn vừa dử vừa đảm bảo sẽ giữ bí mật, người ấy mới nói thật ra, nói trên đời này thực sự có một dân tộc như vậy, đàn ông cũng có thể sinh con đẻ cái, cách liên hệ giữa những người trong tộc rất đặc biệt, ở rất nhiều thành phố cũng có bệnh viện riêng của họ.
Sau khi biết chuyện này, hắn liền bắt tay vào tra xét Trần An Tu và Tấn Tấn, thời gian quá ngắn, có rất nhiều chi tiết không thể điều tra rõ ràng, hắn chỉ tra được Tấn Tấn sinh ra tại bệnh viện Ninh Thế vào mười năm trước, còn Trần An Tu cũng sinh ra ở đó vào hai mươi tám năm trước. Vốn dĩ cha con hai người sinh ra ở cùng một bệnh viện cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên cả, nhưng kết hợp với lời nói ý vị sâu xa của Chương Thời Niên, hơn nữa tính thời gian Trần An Tu sinh cũng là lúc họ bước vào học kỳ năm thứ tư.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play