Sau khi hai người chào hỏi qua loa thì hình như không định nói tiếp, tình cảnh nhất thời buồn tẻ.
Trần An Tu thầm nghĩ, đây rốt cuộc là tình huống gì nhỉ, Lục Giang Viễn và cậu út thực sự là bạn học cũ sao? Nhìn tình hình này, sao còn chẳng bằng người xa lạ gặp nhau lần đầu vậy, cậu út chẳng thèm nể mặt người ta, hai người này dù là bạn học, thì chắc quan hệ cũng chắc chắn là không tốt đẹp gì, chẳng lẽ trước kia là tình địch sao? Y thầm suy đoán lung tung, ngoài mặt vẫn phải làm công tác hòa giải, “Cậu út, sao cậu lấy nhiều củ cải vậy? Không cần nhiều vậy đâu.”
Mặc kệ sự tồn tại của Lục Giang Viễn, Lâm Trường Ninh chỉ nói với Trần An Tu, “Mẹ cháu bảo lần này làm nhiều chút, lần trước cô cháu khen ngon nên lần này làm xong sẽ gửi cho họ một ít, một mình bà ấy dựng hai nhà lều to, hễ bận lên là không có thời gian xào rau nữa.”
Trần An Tu vỗ đầu một cái, nói, “Xem trí nhớ của cháu này, còn không tốt bằng mẹ cháu nữa, lần trước đi hái ớt nhà cô cháu, cô ấy còn từng nhắc một lần, suýt thì cháu quên hết.” Họ bên nội chỉ có mỗi mình nhà cô của y là không tốt, chú thì chơi bời lang thang, chuyện trong nhà chẳng lo toan cái gì, cậu em họ năm nay mới mười bảy tuổi, đã bỏ học từ lâu, bởi vì đánh nhau nên vào cục công an mấy lần. Chi phí ăn ở trong nhà đều dựa vào hai nhà lều do cô tự trồng trọt, họ hàng bình thường cũng có giúp đỡ, nhưng chẳng ăn thua.
Lâm Trường Ninh gõ vào đầu y, vừa nói vừa ám chỉ, “Không biết giờ đầu óc để đâu nữa.” Hai hôm trước lúc tán gẫu với chị của y, còn nghe chị ấy bảo, hai người lên núi đi dạo, đi một lần là cả buổi chiều không thấy bóng dáng đâu, lúc về, cả người toàn cỏ với lá cây, có trời mới biết hai người lên núi làm gì, Tráng Tráng còn trẻ thì thôi, vậy mà Chương Thời Niên cũng hồ đồ theo nó.
Trần An Tu đương nhiên là biết ý của cậu út, y cũng thầm hiểu gần đây y và Chương Thời Niên có phần hơi quá, y cũng muốn ý tứ một chút, nhưng người kia cứ rảnh rang là lại trêu y trên giường, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, công năng đầy đủ, muốn chống lại loại chuyện này thực sự hơi khó, huống chi Chương Thời Niên dùng đủ chiêu thức, y thực sự không phải đối thủ. Mỗi lần hầu hạ thoải mái, y liền quên luôn chuyện phải ý tứ.
Quen biết hơn ba mươi năm, nói thật là Lục Giang Viễn vẫn chưa từng thấy Lâm Trường Ninh đối xử với ai gần gũi tự nhiên mà không hề phòng bị thế này, nhìn nét mặt thôi là biết y cưng chiều và thỏa mãn đối với đứa trẻ trước mắt này cỡ nào. Hắn biết y thân nhất với chị của y, nhưng không ngờ đối với con trai của chị mình mà y cũng có thể thân như con trai của mình, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thực sự rất khó tin Lâm Trường Ninh còn một mặt ôn hòa hiền hậu như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT