Lễ tạ thần mồng năm ngày ấy, mưa thu chợt đến, cơn mưa rả rích như muốn gột rửa sạch sẽ bụi trần trong thiên hạ mới chịu thôi. Con đường lầy lội rất khó đi. Xe ngựa cứ đi một đoạn lại dừng một lát, tròng trành lắc lư, rèm xe thi thoảng bay lên, xe ngựa dần dần ra khỏi thành, cửa hiệu nhà dân hai bên đường dần được thay thế bằng ruộng đồng mênh mông bát ngát.
Ta vén một góc rèm xe, nhìn trên bờ ruộng đã thu hoạch xong thấp thoáng một lão nông khoác áo tơi đội nón lá vác cuốc đội mưa làm ruộng, bên cạnh là một lão phụ tay cầm khăn lau mồ hôi, đợi khi lão hán nghỉ ngơi là tiến lên lau mồ hôi giọt mưa lấm tấm trên mặt ông, lấy từ trong chiếc giỏ trúc đậy kín một chiếc bánh bao đưa cho lão hán, lão hán hình như không nỡ ăn một mình, cứ cắn một miếng nhỏ rồi đưa đến bên miệng lão phụ để bà ấy cũng cắn một miếng.
“Diệu Nhi đang nhìn gì vậy?” Nghe thấy Bùi Diễn Trinh ở phía sau cất tiếng hỏi ta mới biết mình im lặng đã lâu rồi.
Bùi Diễn Trinh nâng tấm nệm êm đằng sau người ta, sau khi xác định đã lót kín nệm, mới cầm lấy tay ta, nhận thấy tay ta hơi lạnh, đầu lông mày khẽ chau lại như có điều trách cứ, lập tức cởi áo choàng ra, đem hai tay ta đặt ở trước ngực ủ trong áo choàng, tất cả động tác đều hết sức tự nhiên.
Ta chợt cảm thấy chóp mũi cay cay, tự dưng đòi lên núi lễ tạ thần, đang định lên tiếng bảo quay lại, giọng nói trầm lắng của Triển Việt đã vang lên bên ngoài xe: “Khởi bẩm Vương gia, đã đến nơi rồi!”
Vì chùa chiền là thánh địa Phật đường, không thể xuất hiện bóng đao bóng kiếm, bằng không đó là điều đại bất kính với Phật Tổ và các vị thần tiên, cho nên chỉ dẫn theo Triển Việt và mười thị vệ tiến vào sơn môn, những thị vệ còn lại đều bị giữ lại đóng quân ngoài sơn môn.
Bùi Diễn Trinh giương ô, ta nắm khuỷu tay y dẫn đường bước vào sơn môn. Trong Dũng Tuyền tự hàng cổ thụ cao ngút ngàn che lấp mặt trời, nền đất rêu xanh phủ lối, nhìn về phương xa, rừng bia núi đá trùng trùng điệp điệp, chữ viết, tượng Phật khắc trên núi đá như ẩn như hiện, trong màn mưa thu sương mù vấn vít, không biết là mây hay là khói, như lạc bước vào chốn bồng lai, nhưng ta lại không có lòng dạ nào ngắm cảnh trí, chỉ chú tâm vào đường đi, thi thoảng lại nhắc nhở y: “Diễn Trinh, dưới chân cỏ rậm rạp um tìm, đi chậm một chút.” hay “Đằng trước có cục đá, chúng ta vòng qua bên này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play