“Con sói như ngươi ở phiến rừng rậm này…” Hoắc Bắc đang nói thì tạm dừng, đối mặt với ánh mắt thắc mắc của Tề Sở, nó không nói hết câu kế tiếp mà chỉ cứng đờ nói vòng: “Phải học được tự mình đi săn.”
Nó có bầy sói, không thể nào vẫn luôn ở chỗ này, mà nó cũng không hoàn toàn muốn đem con sói đơn độc này gia nhập bầy sói, muốn gia nhập phải xem thực lực của mình.
Nhưng Hoắc Bắc chưa nói xong nửa câu sau: “Một khi ta rời đi, ngươi không sống qua nổi mùa đông này.”
“Ta sẽ học.” Nhắc tới học tập, cái đuôi Tề Sở liền vui vẻ lay động. Cậu tràn đầy tinh thần ngồi ngay ngắn trên nền tuyết, ngoan ngoãn nói: “Ta sẽ học được đi săn, sau đó sẽ đi bắt thỏ cho ngươi, ta thiếu ngươi.”
Hoắc Bắc nhìn thật sâu vào trong mắt Tề Sở, nó nói: “Đừng có luôn luôn quẫy đuôi, ta chưa thấy con sói nào thích quẫy đuôi như ngươi vậy.”
Tề Sở nghe vậy, xoay đầu nhìn cái đuôi càng thêm hưng phấn lay động, cậu càng muốn khống chế, cái đuôi liền lay động đến càng vui sướng, rơi vào đường cùng đành phải vươn chân sau dẫm lên trên cái đuôi, tư thế nằm nghiêng nhìn Hoắc Bắc.
Hoắc Bắc:...
Trên thực tế, nó càng chưa thấy qua con sói nào thích khoe bụng như vậy.
Làm con người sống hơn hai mươi năm, Tề Sở nếu muốn thích nghi hoàn toàn việc đi bộ bằng 4 chân thì còn cần thêm ít thời gian. Vì thế Hoắc Bắc mang theo cậu đi học săn thú, chỉ vào một con thỏ đang nấp trong đống tuyết, nói: “Đi, bắt nó.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT