“Gào —” Cổ họng Hoắc Bắc phát ra âm thanh cảnh cáo, nó đột nhiên quay đầu, cắn một phát đem Tề Sở xốc lên, mắt lộ hung tàn nói: “Ngươi cũng dám khiêu khích ta?”
“Ta không có…” Tề Sở không hiểu gì bị ném qua một bên, răng nanh sắc nhọn của sói hoang vẫn còn thịt nát của tuần lộc, đầy mặt là máu, so ngày thường càng thêm vài phần lệ khí. Cái đuôi Tề Sở theo bản năng cuộn tròn lên, dính sát vào gốc đuôi, quỳ rạp trên mặt đất hơi run rẩy. Ban đầu còn nghĩ đi theo tổ tông sẽ có thịt ăn, hiện tại ý tưởng này liền bị bay theo làn khói. Đi theo tổ tông, sống không đến nửa ngày.
Cậu nhanh chóng ý thức được vấn đề của mình ở đâu, ảo não vì bản thân không đủ cẩn thận, nhưng làm con người hơn hai mươi năm, nhận thức về động vật chỉ giới hạn trong vườn bách thú cùng mấy con mèo hoang trong trường, muốn cậu ngay lập tức làm quen với thế giới của động vật hoang dã là điều không thể.
Nhưng cậu cũng hiểu rõ, việc thích nghi là không có khả năng, bởi vì động vật hoang dại thì không có đạo lý nhân tình để nói đến.
Trong mắt sói Hoắc Bắc lộ ra một tia nghi ngờ, nó đánh giá Tề Sở quỳ rạp trên mặt đất, đôi tai run rẩy, một lát sau mới lùi một bước, một lần nữa quay lại xé rách tuần lộc để ăn, còn Tề Sở nằm một chỗ không dám động đậy nhúc nhích.
Cậu có thể nhận thấy được thật ra Hoắc Bắc vẫn luôn quan sát cậu, sói có tính đa nghi, chỉ với hành động ngu ngốc hôm nay trong lúc con sói ăn cơm cậu cắn con mồi lui về, cũng đủ để Hoắc Bắc nổi lên phòng bị với cậu.
Chờ đến khi Hoắc Bắc ăn xong, lười nhác trở về kế bên gốc cây, liếm vết thương bị vỡ ra trên chân sau, Tề Sở mới dám nhúc nhích một chút, nhưng cũng chỉ là cuộn tròn ở một cái gốc cây khác, đối với thi thể con tuần lộc bày ra trước mắt, dù đói đến đầu váng mắt hoa cũng không có suy nghĩ dám động đến.
Bị con tuần lộc đá một cước giữa bụng, cậu có chút khó chịu, cũng chỉ quỳ rạp trên mặt đất tự mình liếm lông tơ trên bụng, nơi nào liếm không tới thì bỏ qua, cái đuôi nhẹ nhàng quẫy quẫy một chút, đôi lúc lại gặm một ít tuyết.
Đã gần đến ban đêm, Hoắc Bắc dò xét chung quanh một chút, để lại hơi thở của mình, sau khi xác định tạm thời không có kẻ săn mồi nào khác ở gần đây mới trở về nghỉ ngơi. Nó vừa trở về liền nhìn thấy Tề Sở quỳ rạp trên mặt đất ngủ, thời điểm chạng vạng lại rơi một trận tuyết lớn, phủ trên người cậu, sắp bao trùm một vòng khắp người.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT