Thật ra ngay khi Tề Sở xoay người đi, cũng nghĩ có nên trực tiếp đào tẩu hay không. Nhưng lại nghĩ đến ánh mắt con sói kia hung tàn, tự thấy chuyện đào tẩu này một chút cũng không đáng tin cậy.

Châm ngôn làm việc của cậu là tuân thủ nguyên tắc “Thích ứng trong mọi hoàn cảnh”, tới đâu hay tới đó, không cần ép buộc bản thân.

“Đi theo một con sói so với một mình lang bạt trong tuyết vẫn tốt hơn.” Tề Sở tìm tòi mớ kiến thức động vật còn sót lại không nhiều trong đầu, biết được trời băng giá rét như vậy rất nguy hiểm, đi theo một con sói lợi hại chẳng khác nào tìm được chỗ dựa. Làm sói tuỳ tùng không có gì là không tốt, xác suất sống sót chắc chắn cao hơn một con sói đơn độc, huống chi cậu còn không phải sói, chỉ là một con chó trượt tuyết Siberia.

Thiên phú của cậu không phải là đi săn mà là kéo xe trượt tuyết.

Tuy rằng Hoắc Bắc kêu cậu đi săn con thỏ, nhưng tìm tòi một vòng, đến cọng lông thỏ còn không phát hiện ra. Thật ra cậu có thấy được dấu chân của linh miêu trên mặt đất, Tề Sở ngửi ngửi mùi hương giống con linh miêu đã từng gặp mặt, sau đó không do dự hướng tới chỗ khác đi đến.

Không tìm được con mồi, cậu cảm thấy hơi sốt ruột, sau khi xoay vài vòng tại chỗ, bỗng nhiên nhớ tới thi thể con hươu lúc trước, trong đầu ánh sáng loé qua, lập tức nghĩ ra ý tưởng.

Ngay khi cậu tìm được một nửa thi thể con hươu, kéo nó ra từ trong đống tuyết, may mắn thi thể con hươu không bị thú săn mồi khác phát hiện, bằng không cũng chỉ có thể ngậm ít cỏ đem về báo cáo công tác.

Thật ra Hoắc Bắc cũng không ký thác hy vọng việc đi săn lên người Tề Sở, chính là muốn nhìn năng lực đi săn của Tề Sở kém cỏi như thế nào, ai ngờ liền thấy đối phương kéo thứ gì đó trở lại.

Dựa vào thị giác nhạy bén của sói, Hoắc Bắc rõ ràng nhìn thứ bị kéo đến là một nửa thi thể con hươu.

Hoắc Bắc:...

“Ăn đi.” Tề Sở giống như hiến vật quý, đem nửa con hươu ném tới trước mặt Hoắc Bắc, giống như lấy lòng đẩy đẩy đồ ăn đến trước mặt nó, sau đó quỳ rạp trên mặt đất, quẫy quẫy cái đuôi nói: “Có hơi cứng, nhưng có thể ăn được.”

“...” Hoắc Bắc thở dài, nó nói: “Khi ngươi mang nó trở về không ngửi mùi hương trên người nó sao?”

Bị nhắc nhở như vậy, Tề Sở có hơi sửng sốt, cậu thực sự không biết vì sao khi ăn còn cần phải ngửi, nhưng nghĩ lại chắc là thói quen của bầy sói, liền bò dậy thò lại gần ngửi ngửi… Sau đó…

Cậu ngẩng đầu nhanh chóng nhìn sói xám trước mặt, sau đó lại cúi đầu ngửi ngửi, lại lần nữa nhìn vào mắt sói xám, cuối cùng vẫn không cam lòng ngửi lại…

“Đừng ngửi nữa, đây là ta vứt lại.” Hoắc Bắc nhìn thi thể con hươu đã đông lạnh đến cứng đờ, mở ra răng nanh, cắn một ngụm thịt, đột nhiên xé rách xuống, chuyện này đối với nó giống như là chuyện hết sức nhẹ nhàng.

Việc này khiến cho Tề Sở ngấu nghiến hồi lâu mới gặm được một miếng thịt hâm mộ không thôi.

Hoắc Bắc cũng không ăn quá nhiều, ăn một hai miếng qua loa liền ném cho Tề Sở, cứ tưởng rằng Tề Sở sẽ nhanh chóng lại đây gặm đồ ăn, nhìn qua cậu đã đói cực kỳ. Nhưng Tề Sở chỉ do dự nhìn thi thể con hươu, nâng móng vuốt lay hai cái, sau khi thử cắn hai miếng vẫn không tài nào xé được khối thịt đông lạnh.

Cuối cùng chỉ có thể tìm đến chỗ Hoắc Bắc đã cắn xé, sau đó gặm mới miễn cưỡng ăn được một ít.

“Răng của ngươi…” Biểu tình của Hoắc Bắc giống như một lời khó nói hết, trong ấn tượng của hắn, sau khi sói đầu đàn ăn xong đồ ăn thì những con sói khác sẽ vây quanh lại, đem đồ ăn còn dư phân chia không còn thứ gì. Như con sói trước mặt gặm cắn nửa ngày cũng không xé được một miếng thịt, đúng là hiếm thấy.

“Thật ra ngày thường ăn thịt đều không có vấn đề gì, chỉ là khốt thịt này cứng quá.” Lực cắn của chó và sói không giống nhau, bản thân Tề Sở là một con chó Husky, có miệng cũng khó trả lời, hắn thở dài thật sâu.

Ở Siberia, nhiệt độ thấp nhất có thể đạt tới âm 70 độ, tuy rằng chỉ mới tháng 3 nhưng đã lạnh thấu xương. Thi thể con hươu trong tình huống máu không còn chảy, dưới thời tiết khắc nghiệt chôn dưới tuyết qua 24 giờ, đã sớm bị đông lạnh cứng ngắc.

“Bỏ ra đi, đi theo ta.” Hoắc Bắc đứng dậy đi tới một khu cây cối thấp bé, nói: “Ngươi thoạt nhìn chỉ hơn một tuổi, chắc là đang trong thời kỳ thay răng, thay răng xong thì tốt rồi.”

Nghe được lời này, Tề Sở có hơi muốn khóc, kiến thức này vừa vặn dẫm lên một ít thường thức về động vật còn sót lại của cậu, tuy sói trên một tuổi sẽ thay xong răng, nhưng chó thì không phải. Chó 3-4 tháng đã thay răng rồi.

Cho nên, cậu không phải trong thời kỳ thay răng, cậu chỉ là cắn không nổi.

Sói Siberia thành niên có lực cắn gấp 3 lần chó Husky, Tề Sở thật sự muốn khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play