Kiến thức về sói của Tề Sở chỉ nằm ở vườn bách thú, nhưng sói ở vườn bách thú được nuôi nấng rất tốt, cơ thể mập mạp, thấy người tới cũng hoàn toàn không sợ hãi. Trong suy nghĩ của chúng, có người tới tương đương với có đồ ăn. Khi con người xuất hiện, chúng đều sẽ vừa thét to vừa gặm những khối thịt mới mẻ.
Năm đó Tề Sở nhìn thấy bầy sói cũng là ở tại vườn bách thú, nhưng con sói trước mặt rõ ràng rất khác so với sói ở vườn bách thú.
Con sói trước mắt nhìn qua có thể thấy tính tình không tốt, lông tơ trên mặt còn dính vết máu của con mồi, đã khô cạn kết vảy, nhìn qua tràn ngập dã tính.
“Ngươi đối với ta có ý kiến gì sao?” Hoắc Bắc thấy con sói gầy yếu vẫn luôn nhìn mình, cảm giác bực bội, răng nanh của nó lộ ra tới, nâng vuốt tiến tới, chậm rãi đi một bước tới gần Tề Sở, ánh mắt âm trầm nói: “Không cần đi theo sau ta, đi phía trước đi… Còn dám khiêu khích ta, ta liền giế.t ngươi.”
Từ trước đến nay, tranh đấu bên trong bầy sói rất nhiều, chúng nó đối với con mồi hoặc đồng loại, đều không có bất kỳ thương hại gì.
Tề Sở không nghi ngờ sự chân thật của con sói trước mắt, cậu lập tức cúi đầu, có chút ảo não vì đã quên chó và sói đều có chút giống nhau, nếu nhìn chằm chằm đối phương quá lâu liền có nghĩa là ngươi đang khiêu khích nó, sau đó liền xông lên cắn một ngụm.
Cậu lắc lắc cái đuôi, gian nan nâng lên móng vuốt đã mềm nhũn, đi ở phía trước, phía sau im ắng. Nhưng cậu biết con sói kia vẫn luôn đi theo phía sau mình, ánh mắt âm lãnh tàn khốc, lặng lẽ đi theo như hình với bóng.
“Cùm cụp!” Một tiếng giòn vang, ở trên nền tuyết yên tĩnh nên càng đặc biệt chói tai, Tề Sở theo bản năng dừng lại bước chân, run run lỗ tai nâng lên sau đầu, ý muốn tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Sau đó liền phát hiện, nhánh cây trên đỉnh đầu có chút nghiêng lệch, không đợi cậu nghĩ tiếp, nhánh cây liền ngày càng phóng to trong mắt Tề Sở.
Cái nhánh cây này bị gãy!
Khi Tề Sở kiểm tra chạy 1000m ở đại học, chỉ có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Điều duy nhất có thể khoe khoang là việc có được một suất tham gia trận đấu bóng bàn cấp tỉnh.
Đối mặt với cái nhánh cây chuẩn bị đập vào đầu chó, chỉ có vài giây ngắn ngủi để phản ứng, đầu óc của cậu kêu điên cuồng: “Chạy! Chạy! Cái thứ này cứng ngắc, nếu đập trúng sẽ đầu thai lần nữa.”
Nhưng cơ thể của cậu lại thành thật mà đứng tại chỗ, cho đến khi cổ chợt tê rần, toàn bộ thân mình bỗng bị kéo đi lăn một vòng, trên người bị thứ gì nặng đè ép. Chờ tới khi đứng lên, có cái móng vuốt thật sự không lưu tình mà dẫm lên trên bụng, Tề Sở lúc này mới ý thức được mình đang được con sói này sơ cấp cứu.
Cành cây gãy cách Tề Sở không đến hai bước, nhánh cây trong núi sâu rừng già đều rất thô. Tề Sở sau khi bò dậy liền nhìn xung quanh, đường kính của cành cây to bằng đùi của một người đàn ông, có thể lấy mạng chó của cậu.
“Ta nói.” Chân sau của Hoắc Bắc chợt dùng lực, chỗ bị thương có hơi vỡ ra, nó ngồi xổm dưới đất, liếm liếm vết thương trên chân sau của mình, mở miệng nói: “Ngươi sống đến bây giờ như thế nào vậy? Bằng vận may sao?”.
Con Husky còn đang đứng bên cạnh cành cây gãy nhìn xem liền nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi, lòng còn sợ hãi nói: “Lại được ngươi cứu rồi, đây là lần thứ hai… Cảm ơn.”
Mặc dù đang trong cơn hoảng loạn, Tề Sở vẫn còn nhớ rõ không được nhìn thẳng vào mắt con sói này, tránh bị cho rằng đang khiêu khích nó.
Hoắc Bắc nhìn con sói vẫn luôn tránh ánh mắt của mình, cùng những con sói từng khiêu khích mình rồi sau đó bị chính mình đánh bại không có gì khác nhau, liền cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Nó nâng lên móng vuốt liếm liếm, ánh mắt dừng ở cái đuôi còn đang loạng choạng của đối phương.
Giống như những con sói cấp thấp sau khi săn được mồi, điều cần làm đầu tiên là phải dâng thức ăn cho con đầu đàn, lúc này con sói địa vị thấp sẽ nhanh chóng lay động đuôi, xem đó là hành động tôn trọng con đầu đàn.
Nhưng hiển nhiên, con sói đang quẫy đuôi trước mắt không có ý nghĩ này, ánh mắt Hoắc Bắc lại âm trầm hơn.
Hoắc Bắc không hề che giấu mà nhìn cái đuôi của Tề Sở, ánh mắt sắc bén hung tàn làm Tề Sở cảm giác lưng như đang bị kim chích. Cậu thật cẩn thận xoay đầu nhìn con sói xám đang ngồi bên cạnh liếm móng vuốt, sau đó ngoan ngoãn cuộn tròn cái đuôi, thành thành thật thật rũ ở phía sau, hai cái lỗ tai cũng uể oải cụp ở phía sau.
Thật ra cậu càng hy vọng con sói xám này có thể thả hắn tự do.
“Nơi này không chỉ có linh miêu, gấu nâu, còn có báo tuyết cùng với nhiều kẻ săn mồi khác.” Cơ thể sói của Hoắc Bắc rất đẹp, nhưng giờ phút này nó quả thật có hơi chật vật, chân sau bị thương cử động nhẹ nhàng, liếm láp vết thương của mình, mở miệng nói: “Ngươi ngay cả một cái nhánh cây đều không tránh được, có thể sống đến bây giờ, toàn là do may mắn.”
“Chân của ngươi bị thương.” Ban nãy khi lăn vòng, Tề Sở rõ ràng nghe thấy sói xám phát ra một tiếng nức nở trầm thấp, hiển nhiên là vừa rồi cái chân thương bị đã động đến càng đau hơn. Tề Sở có chút áy náy, rũ cái đuôi: “Ta có thể làm cái gì sao?”.
“Đi săn không bắt được hươu hoang thì cũng có thể bắt được một vài con thỏ hoang hay động vật nhỏ đúng không?” Hoắc Bắc nằm trên mặt đất, nó vừa nói chuyện cùng Tề Sở, vừa dựng đứng lỗ tai, vẫn luôn lắng nghe bốn hướng, không lúc nào thả lỏng. Sói có bản tính cảnh giác, không cần biết đang ở đâu chúng cũng rất cẩn thận.
Thật ra Tề Sở đúng là rất khó bắt được, lúc trước con thỏ sắp ăn được đến miệng cuối cùng lại bị một con chim cướp đi.
“Đi tìm con mồi đem về, không cần cách nơi này quá xa.” Hoắc Bắc mấy ngày nay vẫn đang tìm kiếm bầy sói, vừa đi vừa dừng, miệng vết thương vẫn chưa tốt lên, nó nói: “Nếu gặp được những thứ như báo tuyết lập tức liền chạy, không cần do dự, ta chờ ngươi ở chỗ này.”
Nó nhìn thấy trong ánh mắt con “sói” gầy yếu này lấp loé sự ngu ngốc kỳ lạ.
“Con sói này sao mà dễ dàng tin tưởng như vậy.” Hoắc Bắc nhìn con sói gầy yếu trước mắt rũ đuôi, nhẹ nhàng đong đưa, sau đó hướng tới sâu trong rừng cây đi vào, thấp giọng cười nhạo nói: “Thật sự là con sói sao, lớn lên ở bầy sói nào mà có thể nuôi ra con sói như vậy.”
Nó nhìn Tề Sở vừa đi vừa lúc lắc đuôi, hơi hơi ngẩng đầu, phát ra một tiếng sói tru: “Ngao ô —”
“Ngao ô —” Tề Sở nghĩ là Hoắc Bắc đang kêu mình, không chút do dự ngẩng đầu lên đáp lại một tiếng.
Rồi sau đó trong rừng rậm cực kỳ an tĩnh, không còn nghe thấy một tiếng sói tru nào.
Hoắc Bắc nằm một chỗ, nửa người trên ngồi dậy, móng vuốt chống mặt đất, một khuôn mặt sói hung ác lộ ra ánh mắt nhìn thấu đầy bình tĩnh.
Nó không thể không tin rằng, đây thật sự không phải tiếng kêu thảm thiết, thật sự có một con sói có thể gào ra tiếng quỷ như vậy.