“Chúng ta đã đi dọc theo con đường này ba vòng rồi.” Lão tam Hách La liếm liếm phần lông tơ trên lưng, nó lắc mình làm chấn động rơi xuống ít tuyết đọng trên lưng, hỏi: ”Tác Á, ngươi xác định đây là con đường chính xác sao?”
“Ừ.” Tác Á mắt nhìn nơi xa, nó cúi đầu ngửi ngửi mùi hương: “Ta ngửi thấy được một chút hơi thở của Hoắc Bắc, nó hẳn là trước đây từng ở nơi này.”
“Nơi này lớn như vậy, Hoắc Bắc am hiểu nhất là ẩn nấp hành tung, tối hôm qua lại có trận tuyết lớn, thật sự không dễ tìm lắm.” Lông của Hách La phiếm màu xám, sống lưng có lớp lông màu đen, nó có một đôi mắt sói có chút âm lãnh, từ kế bên Tác Á đi qua nói: “Nhưng nếu chúng ta ở lại chỗ này quá lâu, sẽ bị kẻ săn mồi khác phát hiện, đừng quên, nơi này không phải địa bàn của chúng ta.”
Thanh âm của nó cùng bộ dáng giống nhau, đều lộ ra một tia âm hàn.
“Gia Nặc cùng Gia Lặc đi dò xét địa phương khác.” Tác Á mắt nhìn nơi xa rừng cây, lại quay đầu nhìn con đường từng đi qua, nó nói: “Hai anh em chúng nó hiện tại càng ngày càng không nghe mệnh lệnh, còn như vậy tiếp tục, chờ Hoắc Bắc trở về việc đầu tiên sẽ giế.t chế.t chúng nó, nó sẽ không cho phép có mặt một con sói khác mơ tưởng địa vị thủ lĩnh của nó.”
“Nói rất có đạo lý.” Hách La liếm liếm răng nanh còn dính vết máu của mình, nó mới săn giế.t được một con hươu, trên răng nanh vẫn còn vết máu tươi của con mồi: “Dã tâm của Gia Nặc cùng Gia Lặc đã bắt đầu bành trướng.”
*
“Ta vẫn luôn đi theo phương hướng bên trái.” Nơi này không có cột mốc nào, rất khó phân biệt được phương hướng, vì thế Tề Sở liền dựa theo một phương hướng để đi, nghĩ thầm không có gì sai, kết quả vẫn trở về vị trí cũ.
Thi thể con hươu nằm trên mặt đất phảng phất như đang cười nhạo con Husky không biết phương hướng này.
“Ngao ô —”
Tiếng sói tru trong rừng rậm càng ngày càng gần, Tề Sở càng thêm khẩn trương, cậu cũng không muốn ở ngay lúc này gặp bầy sói, ở dưới hoàn cảnh ác liệt này, một khi gặp phải sói, cơ bản đều không phải một con mà là toàn bộ tộc đàn.
Trên thực tế, khi nghe được tiếng sói tru, cậu cũng có chút muốn cùng kêu chung, đây là do thiên tính huyết thống, chỉ có điều hiển nhiên hiện tại giữ mạng so thiên tính càng quan trọng hơn. Tề Sở nhắm chặt miệng, hắn thử tính toán xác định xem âm thanh này đến từ nơi nào, sau đó đi theo hướng ngược lại.
Trên không trung vẫn còn đang rơi tuyết, sẽ nhanh chóng bao trùm lên dấu chân lưu lại. Tề Sở vụng về giấu kín thân mình trên nền tuyết, mấy ngày nay, cậu đã học xong đi bộ bằng bốn chân, không đến mức giống thời điểm vừa tới, bốn móng vuốt cái đi một đằng cái đi một nẻo.
Cậu không dám phát ra âm thanh quá lớn, để tránh trêu chọc tới thú săn mồi khác. Chỉ là móng vuốt dẫm lên tuyết mềm xốp, ý đồ đi đến dưới chân núi, sau đó Tề Sở nhanh chóng dừng bước, mở to hai mắt nhìn, trước mắt xuất hiện một con thú săn mồi, đối phương cả người màu lông xám trắng giao nhau cực kỳ dài, có chút lông xù xù, phần đuôi hơi hơi đong đưa một chút, có vài đốm đen.
Ngược lại với bộ lông xù xù là ánh mắt của nó, ánh mắt sau khi phát hiện Tề Sở trong nháy mắt trở nên dữ tợn hung ác, nó cực kỳ cảnh giác nhìn Tề Sở, cả người bày ra tư thế công kích.
Tề Sở chỉ nghĩ là trốn tránh sói, không nghĩ tới giữa đường gặp được một con linh miêu đang săn thú.
Trước đây Tề Sở đã từng xem qua video về linh miêu, chúng có bộ lông dài, con vật trước mắt đại khái là do sinh tồn ở dã ngoại ăn uống không đầy đủ, so với trên video hơi gầy hơn, nhưng lông xù xù khiến nó trông bớt dữ tợn.
Nhưng nó thật sự là một con thú săn mồi có thể giế.t chế.t Husky.
Con linh miêu này không tuỳ tiện tấn công Tề Sở, chỉ có sống lưng dần cong lên, nó lộ ra răng nanh, gắt gao nhìn chằm chằm Tề Sở, giống như chỉ cần Tề Sở có ý đồ công kích, nó liền sẽ lập tức xông tới.
Tề Sở trong lúc nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan, cậu thử thăm dò nhìn con linh miêu chân ngắn nhỏ, ngay khi trong lòng tính toán có thể chạy hay không thì nhìn thấy con linh miêu đứng dậy, đuôi xù lên.
Chân nó không hề ngắn nhỏ, chỉ là bị lông dài xoã ra che mất một ít, khi nó đứng lên, cơ thể nó còn to hơn Tề Sở một chút.
Tề Sở:...
Thiên nhiên thật sự sẽ tạo ra sự kinh hãi bất ngờ.
Đánh khẳng định đánh không lại, chạy thoạt nhìn cũng không có đường sống, Tề Sở chỉ có thể căng da đầu phát ra một tiếng sói tru, ý đồ làm như vậy đối phương sẽ kiêng kị, tốt nhất có thể lùi lại một bước.
Nhưng con linh miêu này dĩ nhiên không nghĩ như vậy, sau khi Tề Sở tru, cổ họng nó phát ra âm thanh lộc cộc quái dị, gắt gao nhìn chằm chằm Tề Sở. Thời điểm Tề Sở cho rằng đối phương chuẩn bị nhào đến, con linh miêu này đột nhiên quay đầu chạy vào trong rừng cây, trong khoảnh khắc liền biết mất vô tung vô ảnh.
Tề Sở nhìn thấy có hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền thở ra nhẹ nhàng. Thoát được một kiếp cậu có cảm giác móng vuốt đều nhũn ra, đối mặt trực diện với thú săn mồi hoang dại như vậy hoàn toàn khác với động vật trong vườn bách thú, đối phương có thể dễ dàng giế.t chế.t mình.
“Nơi này không thể ở lâu.” Tề Sở nhỏ giọng lẩm bẩm, chuẩn bị lần nữa di chuyển. Cậu vừa nâng móng vuốt lên, xoay người, liền bỗng cảm giác chính mình bị một bóng ma bao phủ. Không đợi cậu phản ứng, toàn bộ thân thể đã bị đánh bay đi. Cậu đang ở chân sườn núi, theo tư thế bị đánh liền lăn vài vòng trên nền tuyết, cho đến khi nện vào trên thân cây mới ngừng lại được. Cậu bị nện đầu váng mắt hoa, bò nửa ngày không đứng dậy được.
“Mùi hương lạ.” Không đợi cậu bò dậy, cơ thể lần nữa bị móng vuốt đè lên thân cây, phía sau lưng bị móng vuốt sắc nhọn ấn xuống, đâm thủng da thịt. Cậu đau khẽ run lên, hoảng sợ nhìn răng nanh đang tiến sát lại, run rẩy phát ra một tiếng nức nở: “Ngao ô —”.
Hoắc Bắc ngửi ngửi hơi thở của đối phương, giống như sói, nhưng lại không thể nói được vấn đề ở đâu, trong âm thanh lộ ra uy hiếp nói: “Ngươi ở bầy sói nào, đồng bọn của ngươi đâu?”.
“Ta…” Tề Sở thề, con sói trước mắt này tuyệt đối là muốn giế.t cậu. Ánh mắt con sói này lộ ra hung ác, ánh mắt nhìn cậu không giống nhìn đồng loại mà giống như nhìn con mồi.
Mà lông con sói này có màu xám, hơi mang một chút cảm giác giống màu xám bạc, bộ dáng hung ác, uy phong lẫm liệt, tứ chi thon dài, hình thể cực kỳ đẹp mắt, cơ thể của nó không chỉ lớn hơn Tề Sở một ít.
Ngay cả móng vuốt cũng lớn hơn không ít so với Tề Sở.
“Đừng gào thảm, ta chỉ cào rách da thịt ngươi một chút thôi.” Hoắc Bắc cũng rất buồn bực, nó căn bản không dùng sức, thậm chí trước đó chỉ thuận tay đẩy một cái, kết quả con sói trước mặt liền lăn xuống, nện trên thân cây, hiện tại là gào thảm một trận. Cái này làm cho Hoắc Bắc hoài nghi chính mình có phải hay không thật sự dùng sức quá lớn.
“Ta không có đồng bạn.” Con sói này cách Tề Sở quá gần, răng nanh chỉ cần hướng về phía trước một chút liền kề vào cổ của Tề Sở. Cổ của động vật là vị trí trí mạng, làm cho cậu thật sự khẩn trương, cái đuôi cuộn tròn lên, dính sát vào cơ thể.
Ở trong bầy sói, nằm ngửa bụng như vậy, lộ ra bộ phận yếu ớt, cái đuôi cuốn về phía trước chính là hành vi vô cùng đặc biệt. Hoắc Bắc cẩn thận nhìn đồng loại có hơi chật vật này, nó thật ra không muốn tiếp nhận con sói đơn độc ngoại lai, nhưng giờ phút này, chân sau của nó bị thương khi chiến đấu với đàn trâu rừng, một con sói đơn độc như vậy trên nền tuyết có hơi nguy hiểm.
“Ngươi đang đối với ta thần phục?” Hoắc Bắc tuy nói là dò hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
Lời này mang đến cho Tề Sở một ý tưởng mới, cậu lập tức tức đổi giọng nói: “Đúng vậy, ta muốn thần phục.”
Cậu học theo con mèo hoang ở sân trường, hướng tới Hoắc Bắc lộ ra cái bụng, thậm chí để lấy lòng còn phe phẩy cái đuôi. Đuôi của Husky so với sói Siberia, da lông mềm xốp hơn rất nhiều, phe phẩy càng thêm linh hoạt.
Chỉ là Hoắc Bắc nhìn nó phe phẩy đuôi, hơi nghiêng đầu, ánh mắt vốn dĩ hung bạo bỗng nhiên đình trệ, nó như đang suy tư điều gì mà nhìn đồng loại đang nằm trên mặt đất, bộ dáng so với con sói khác đẹp trai vô cùng, nhất thời lâm vào trầm tư.
Trong bầy sói, bình thường muốn thần phục không cần phe phẩy đuôi. Giống như cậu ưỡn bụng, phe phẩy đuôi thường chỉ xuất hiện vào thời điểm muốn theo đuổi phối ngẫu.
Hoắc Bắc sống hơn hai năm, “lang” sinh (nhân sinh) lần đầu tiên được theo đuổi phối ngẫu vậy mà lại là một con sói đực. Nó lắc lắc lông trên người, cúi đầu ngửi ngửi hơi thở trên người Tề Sở, xác định đối phương không có hơi thở của bầy sói khác. Lúc này mới xác định Tề Sở nói sự thật, cậu chỉ là một con sói đơn độc.
“Cùng ta lại đây.” Hoắc Bắc xoay người, nó quay đầu, âm thanh trầm thấp nói: ”Tốt nhất đừng để ta lặp lại lần thứ hai.”
Tề Sở phải chịu đựng vết thương trên lưng, rũ cái đuôi, lỗ tai cũng vô lực gục xuống, đi theo phía sau Hoắc Bắc. Lúc này cậu mới chú ý tới, con sói uy phong lẫm liệt trước mắt vậy mà đang bị thương chân trái phía sau, khập khiễng đi trên tuyết, để lại một vài vệt máu.
“Ngao ô —” Hoắc Bắc ngửa đầu phát ra một tiếng sói tru, tựa hồ ý đồ làm cho đồng bạn nghe được, nhưng cũng chỉ là phí công. Tề Sở đi theo phía sau không biết nó đang làm gì, cậu do dự ngẩng cổ theo, phát ra một tiếng tru ngắn ngủi: “Ngao ô —”.
Hoắc Bắc dừng lại bước chân nhìn về phía nó, không biết vì sao, Tề Sở có thể nhìn thấy trên mặt con sói này thái độ ghét bỏ.