Giữa các bầy sói có phân chia lãnh địa, một bầy sói sẽ không dễ dàng tiến vào lãnh địa của bầy sói khác. Mà bầy sói đang chiếm cứ chỗ này lại trông có vẻ hơi chật vật, chúng nó đối với xung quanh bất kể là gió thổi cỏ lay đều cẩn thận dị thường, ẩn thân bên trong rừng cây.
Bởi vì 3 ngày trước, trong khi chúng nó đi săn thì bị trâu rừng tách đàn, ngoài ý muốn lạc mất con sói đầu đàn.
“Ở đây chắc là không có bầy sói khác, ta không ngửi thấy mùi của bầy sói nào khác.” Con sói đang nói chính là con hoài nghi Tề Sở đang kêu thảm thiết, là con sói địa vị thứ hai (lão nhị) dưới sói đầu đàn. Khi có sói đầu đàn, nó chính là phó chỉ huy của đàn sói, khi không có sói đầu đàn, nó tạm thời gánh vác trách nhiệm của sói đầu đàn.
Lão nhị cúi đầu ngửi ngửi mùi hương, cẩn thận nói: “Trước tiên nghỉ ngơi ở nơi này một chút, Gia Nặc, Gia Lặc, các ngươi phụ trách tuần tra bên ngoài một chút.”
Lão tứ Gia Nặc cái đuôi xù lông dị thường, nhẹ nhàng cụp đuôi, rũ ở phía sau, thanh âm trầm thấp nói: “Không thành vấn đề, có cần theo dõi con vật ban nãy không?”
Lão ngũ Gia Lặc lay người làm tuyết đọng trên thân rớt xuống một chút, nó cùng lão tứ như hình với bóng, cười nói: “Ngươi đang nói cái con mới kêu thảm thiết kia hả? Thôi bỏ đi, chúng ta không rảnh đi lo chuyện này, Hoắc Bắc nếu đã chế.t, vị trí sói đầu đàn phải xác định lại một lần nữa rồi.”
Nó vừa nói xong, lão nhị liền xoay đầu, gầm nhẹ vào mặt một tiếng, uy hiếp nói: “Gia Lặc, ngươi tốt nhất đừng để ta nghe được câu này lần thứ hai.”
Cái đuôi của Gia Lặc dính sát vào người, thân mình ép xuống, mặc dù không cam lòng, cũng không dám nhe nanh với Tác Á. Nó biết chính mình ở tình huống không đánh thắng được Tác Á thì không nên khiêu chiến đối phương, sẽ bị đánh thật sự rất thảm.
Tác Á thấy Gia Lặc thành thật, lúc này mới xoay người đi đến một hướng khác, lông trên khắp lưng của nó đen tuyền, răng nanh còn đang dính máu của con mồi: “Đừng để con vật khác tới gần nơi này, đặc biệt là đồng loại của chúng ta.”
Bầy sói này tổng cộng chỉ có 6 con, sau khi lạc mất con đầu đàn chỉ còn lại 5 con, chúng nó không thể không càng thêm cẩn thận một chút, trước khi sói đầu đàn trở về, Tác Á cũng không hy vọng xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
*
Tề Sở còn không biết chính mình thiếu chút nữa là bị một bầy sói theo dõi, hiện đang cẩn trọng quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm con mồi. Khứu giác của chó rất phát triển, nhưng ngửi được không có nghĩa là tìm được, tìm được không có nghĩa là bắt được.
Tề Sở dựa vào khứu giác xuất sắc lục tục phát hiện hai con cáo Bắc cực và một con nai to, con trước thì chạy quá nhanh không thể đuổi kịp, con sau dùng cặp sừng to đâm Tề Sở bay đi, cuối cùng Tề Sở phải từ bỏ con mồi có hơi hung tàn này.
Có lẽ sói Siberia tổ tiên của cậu có thể bắt được con nai to, nhưng cậu thì nghỉ đi.
Cậu cũng không biết chính mình đang chạy hướng nào, đang cố thử tìm kiếm đường ra, trước mắt đều là đất tuyết, thật ra có không ít dấu chân nhưng không có mấy cái là cậu có thể đánh thắng.
Con Husky bất đắc dĩ phát ra một tiếng kêu nức nở.
Bỗng nhiên ánh mắt cậu dừng trên một chuỗi dấu chân, dấu chân nhìn qua cũng không khác dấu chân của cậu lắm. Tề Sở thò lại gần, sau khi nhìn chằm chằm dấu chân mình một lúc lâu, lại nhìn móng vuốt của mình, ấn một dấu chân lên nền tuyết, so sánh một chút, thật đúng là không khác biệt lắm, độ tương đồng lên đến 80%, chỉ có điều dấu chân này thoạt nhìn lớn hơn một chút.
“Chó săn? Sói?” Tề Sở ngày thường không xem thế giới động vật, tiếp xúc nhiều nhất chính là con mèo hoang dính người trong sân trường. Cậu theo bản năng nâng móng vuốt lên liếm liếm, tự hỏi chính mình có muốn đánh cuộc một phen hay không.
Nhưng thực nhanh, cậu liền ném ý tưởng này qua một bên. Tề Sở ngửi được mùi máu, tuy không rõ ràng, nhưng ngay khi cậu cúi đầu xem xét dấu chân thì có thể nghe được rõ ràng, hơn nữa mùi máu tươi cũng không xa. Con Husky đói khát lâu ngày lấy hết dũng khí, nâng móng vuốt, đi theo phương hướng của dấu chân.
Rừng cây tháng 3, trên cành cây còn tuyết đọng đè nặng, thường thường liền có một đống tuyết đọng đè nặng làm gãy cành khô đổ xuống, có thể đè trúng kẻ nào xui xẻo tình cờ đi ngang. Mà Tề Sở chính là kẻ xui xẻo đó, bị tuyết đánh ngốc một chút, cậu bò dậy, run run khối tuyết trên đầu, vừa nhấc đầu liền nhìn đến chỗ bị tuyết rơi trúng, lộ ra một khối máu đã biến đen.
Cậu lập tức tiến lên, dùng móng vuốt đào khối tuyết lên, nhìn thấy ở phía dưới chôn một con hươu hoang đông cứng, con hươu này đã bị ăn một ít, trên cổ và bụng đã bị cắn xé toạc ra, nhìn qua máu me dị thường, bởi vì thời tiết cực lạnh, máu tươi chảy ra đã sớm bị đông lạnh biến thành màu đen, đã chết quá ít nhất 24 giờ.
Nhìn vết thương của con hươu, có thể phán đoán là bị một con thú ăn thịt cắn xé toạc, là một con thú cực kỳ hung tàn, một kẻ săn mồi có răng nanh cực kỳ sắc bén, chỉ có điều kẻ săn mồi này đã rời đi chỗ này, thậm chí là đã đi xa.
Bởi vì trên thân con hươu này, không có vết cắn xé mới khác, hơn nữa tối qua có một trận tuyết lớn, khiến thi thể con mồi bị bao trùm, mà thời gian trôi qua dài như vậy không có bất luận dấu vết nào trên thi thể là bị kéo, túm, gặm, cắn.
“Quả nhiên khi xui xẻo cực điểm sẽ phản ngược lại, cảm ơn tổ tiên ban tặng.” Tề Sở thở dài, bản thân ở vùng hoang vu dã ngoại, lại là Husky, cậu cảm thấy cầu thần thượng đế linh tinh chắc là vô dụng, có rảnh thì vẫn là cầu tổ tiên, hy vọng huyết mạch sói Siberia có thể thức tỉnh trong cơ thể con Husky này, không trông đợi xưng bá cánh đồng tuyết, chỉ cần không 3 ngày đói 9 bữa. “Thật sự cứng.” Thi thể con hươu nằm trong đống tuyết ít nhất 24 tiếng, đã đông lạnh đến cứng ngắc, Tề Sở quỳ rạp trên mặt đất, dùng móng vuốt lông xù giữ chặt con hươu, sau đó răng nanh cắn vào thịt hươu, dùng sức ngấu nghiến. Cậu không ngừng dùng răng nanh gặm khối thịt, đem con hươu lăn lộn qua lại, cuối cùng cũng kéo xuống một miếng thịt, ăn vào không có hương vị gì, mà cũng không có mùi hôi thối, chỉ là vị không tốt lắm.
Bỗng nhiên cậu nghe được phía sau phát ra âm thanh sột soạt, toàn bộ lông sau lưng Tề Sở lập tức dựng đứng xù lên, cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía đống tuyết, những nơi mắt có thể nhìn thấy đều không thấy cái gì, chỉ có dấu chân của cậu và dấu chân trước đó lưu lại, không còn dấu vết nào khác. Tề Sở lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nâng cao nguy cơ ý thức.
Vì thế cậu cắn con hươu, thật cẩn thận lui lại phía sau, nấp ở phía sau một cái cây lớn.
Khi cậu một lần nữa nhanh chóng gặm cắn con hươu, đã nắm được một chút kỹ xảo, vừa gặm vừa quan sát bốn phía. Khi đã ăn xong liền lập tức ném thi thể con hươu xuống, chạy vào trong rừng cây, không ở lại nơi mà cậu cảm thấy không an toàn quá lâu.
Cậu vừa mới đi vào rừng cây, một con cú tuyết đứng trên nhánh cây đắc ý lắc lắc cổ, móng vuốt sắc bén của nó quắp lấy nhánh cây, nhẹ nhàng vỗ cánh đong đưa vài cái, một ít tuyết đọng trên nhánh cây cùng vài nhánh nhỏ liền rớt xuống, nện ở trên mặt đất, phát ra tiếng vang sột soạt.
Cú tuyết thấy Tề Sở đi rồi, lúc này mới mở cánh ra, từ trên cành cây phi xuống, đứng trên thi thể con hươu, cảnh giác quan sát bốn phía một lát, lúc này mới cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Nơi nó gặm đúng là nơi Tề Sở đã cắn xé, một ít thịt nát đi vào trong bụng cú tuyết.
Thi thể con hươu rốt cuộc bị đông lạnh quá cứng, bộ phận cú tuyết có thể ăn vẫn quá ít, nó nhìn dấu chân ở trên mặt đất, sau đó giang cánh bay lên, hướng tới phương hướng dấu chân bay vút đi.
Cuối dấu chân có một bãi máu, vẫn còn mới mẻ, máu đỏ tươi ở trên nền tuyết nhìn có chút chói mắt, cú tuyết giống như trước dừng ở trên cành cây, xác định không có nguy hiểm mới đáp lên trên tuyết, dùng móng vuốt gạt tầng tuyết dính máu tươi, ý đồ tìm kiếm đồ ăn phía dưới.
Nhưng nó rất nhanh liền nhận ra, trên đỉnh đầu chậm rãi xuất hiện một bóng ma.
Cú tuyết lập tức xù lông, bản năng sinh tồn khiến nó mở cánh, lập tức đào tẩu. Nhưng nó vẫn muộn một bước, răng nanh sắc nhọn bọc trong mùi máu tươi nồng nặc, trực tiếp nhào vào nó, không chút do dự cắn xuyên cánh cú tuyết thật mạnh xé toạc ra.
Cú tuyết bị thương ở cánh liền mất đi khả năng bay lượn, dưới tình huống như thế, nó chỉ còn một con đường chế.t.
Trước khi chết cú tuyết phát ra một tiếng kêu ngắn mà dồn dập, chỉ còn một cánh cũng cố sức cầu sinh, nhưng như vậy ngoại trừ việc chọc giận kẻ săn mồi hung tàn thì không có tác dụng gì. Nó thậm chí không thể phát ra tiếng thứ hai đã bị nang sói sắc bén chấm dứt hoàn toàn sinh mệnh.
“Ngao ô —”
Trong khi cú tuyết giãy giụa, máu tươi bắn lên mặt cùng ánh mắt của kẻ săn mồi. Nó chớp đôi mắt màu vàng, mặt sói dính máu nhìn qua hung bạo dị thường. Chân trái sau hơi ép xuống, máu tươi theo nơi này tích tích chảy xuống, phần lông bị dính máu có vẻ hơi hỗn độn.
Cái đuôi của nó rũ ở phía sau, cặp mắt nhìn về bốn phía tràn đầy sát khí.
“Tác Á, ngươi tốt nhất nên nhận rõ phương hướng, đừng đem đội ngũ đi lạc.” Thân là sói đầu đàn lại bị tách ra khỏi bầy, Hoắc Bắc hiển nhiên tâm trạng bạo nộ, nó vươn đầu lưỡi liếm láp răng nanh, giọng nói âm lãnh: “Thực sự thú vị, ta dường như ngửi thấy hương vị của con sói khác.”
Nó xoay đầu, liếm láp da lông trên người của mình một chút, rồi sau đó tiếp tục đi vào sâu trong rừng cây.
Vị trí của bầy sói, Hoắc Bắc, Tề Sở vừa lúc tạo thành một tam giác lớn, vận mệnh như đang đánh cược, nhìn xem chúng nó ai sẽ gặp nhau trước.
Tề Sở không dám dừng lại ở một chỗ quá lâu, cậu lo lắng nơi này sẽ có mãnh thú thân lớn, giống như gấu nâu hay bầy sói… Tuy rằng miệng cậu luôn muốn tổ tiên phù hộ, nhưng không có nghĩa cậu thật sự muốn nhìn thấy tổ tiên ở chỗ này.
Cậu cảm thấy nếu thật sự gặp được bầy sói, đại khái “tổ tiên” không chỉ sẽ không phù hộ mà còn có thể ăn luôn cậu.
Sói là một loài động vật quần cư vô cùng bài ngoại, chúng nó có chế độ cấp bậc nghiêm ngặt, một khi chúng phát hiện trong lãnh địa có con sói lạ thì đại khái sẽ bị giết chết.
“Không đúng nha.” Đi một hồi lâu Tề Sở ngừng lại, cậu buồn bực vô cùng nhìn thi thể con hươu trước mắt, cậu vừa rồi rõ ràng đã đi rất xa, vì phòng ngừa lạc đường đi đến một hướng khác, như thế nào có thể trở lại chỗ ban đầu?
Tề Sở cực kỳ buồn bực, cậu nhìn bốn phía, xác định đây là phương hướng cậu rời đi lúc trước, mà không đợi cậu nghĩ lại, liền nghe được nơi xa truyền đến một tiếng rống kéo dài:
“Ngao ô —”
Tề Sở:...
Âm thanh kêu lên không quá khác biệt, cậu bỗng nhiên có cảm giác tin tưởng việc thức tỉnh huyết mạch sói Siberia trong cơ thể của mình.