Những con sói đi dã ngoại thông thường sẽ đánh dấu lãnh địa của mình để cảnh báo cho những đồng loại khác không được tới gần, phòng ngừa xung đột không cần thiết. Tề Sở ngủ bên cạnh Hoắc Bắc thời gian dài như vậy, cũng đã mười phần quen thuộc với hơi thở của Hoắc Bắc.
Khứu giác của chó thật sự rất nhanh nhạy, Tề Sở lần đầu tiên cảm giác được khí vị trong không khí của cực kỳ đa dạng chủng loài, nhưng cậu vẫn có thể chính xác phân biệt được hơi thở của Hoắc Bắc.
Cậu phe phẩy cái đuôi, bốn chân như là mới quen biết nhau, bước chân đi không quá thuần thục, đi đường thậm chí có hơi lảo đảo. Hoắc Bắc nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Tề Sở, miễn cưỡng dời đôi mắt ra khỏi cái đuôi phe phẩy của đối phương.
Rất ít con sói nào có cái đuôi lông dài mềm mại như của Tề Sở, Hoắc Bắc nâng móng vuốt lên, nghĩ đến xúc cảm tối hôm qua ấn lên đuôi Tề Sở, thực sự khiến nó kinh ngạc, cho dù là sói con cũng không có lông đuôi mềm như vậy.
Nó ấn cái đuôi của Tề Sở đơn giản chỉ vì cái đuôi Tề Sở quá thích lắc lư, nó nhìn chằm chằm có chút hoa mắt.
“Ngao ô —” Hoắc Bắc ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng sói tru kéo dài đầy lực uy hiếp, thanh âm quanh quẩn trong rừng. Chỉ chốc lát sau liền nghe được cách đó không xa, một tiếng sói tru vang lên, chỉ là tiếng tru này ngắn ngủi dị thường, đứt quãng, đến cuối cùng lại trở thành “Ngao ô - Ngao ô - Ngao ô -”, không có một âm cuối kéo dài nào.
Hoắc Bắc thở dài thật sâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT