Tháng 3 tại Siberia, gió lạnh gào thét, hơi thở thở ra có thể nhanh chóng đóng băng, lớp băng bị tuyết trắng xoá rất dày bao trùm, đủ để các con vật có thể chạy nhanh trên bề mặt.
Một con thỏ tuyết từ trong đống tuyết chui đầu ra, nó có vẻ đang đói bụng, ý đồ tìm kiếm đồ ăn. Da lông màu trắng là màu sắc tự nhiên để tự vệ, có thể làm rối loạn việc phán đoán bằng thị giác của những kẻ săn mồi. Nó vươn đầu tới, đánh giá cẩn thận bốn phía, sau khi xác định đã không có nguy hiểm mới từ đống tuyết nhảy ra.
Cách đó không xa có một đám cỏ dại nhỏ, ở ngay phía dưới một tảng đá, nhìn qua rất muốn ăn. Thỏ tuyết không tuỳ tiện đi tới mà đứng tại chỗ ngửi ngửi, dùng móng vuốt nhỏ xoa xoa lông xù phía sau, sau đó thật cẩn thận tiến lên, xác định không có kẻ săn mồi mới nhanh chóng cúi đầu gặm mớ cỏ dại trong khi thường xuyên ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Nhưng nó không nghĩ tới, một con thú xảo trá đang trốn tránh ở phía sau tảng đá. Ngay khi thỏ tuyết đang hứng khởi ăn, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một bóng ma. Nó thậm chí còn không kịp phản ứng lại đã bị cắn, đầu óc quay cuồng vài vòng.
Con thú này hai màu trắng đen, hình thái giống sói, đôi mắt màu xanh lam, ánh mắt lộ ra trí tuệ. Chính xác là Tề Sở vừa biến thành Husky được 3 ngày.
Cậu cắn thỏ tuyết vẫn chưa nhả ra, thấy con thỏ trong miệng không còn động tĩnh, lúc này mới nhả miệng ra, ngửi ngửi, giống như không nghĩ tới con thỏ này lại chết dễ dàng như vậy.
Nhưng không đợi Tề Sở ngửi xong, vốn dĩ con thỏ hoang đã nằm duỗi chân trên mặt đất lại đột nhiên đá chân sau, sau đó nhanh chóng tháo chạy. Một cái đá chân này lại đá trúng trên mũi của Tề Sở, cậu đau đớn kêu ngao một tiếng.
Ngay khi Tề Sở chuẩn bị nhịn đau tiếp tục đuổi theo con thỏ, lại nghe một tiếng chim ưng kêu, con thỏ giả chết kia liền ngay trước mặt Tề Sở bị bá chủ bầu trời đập cánh đưa lên không trung.
Tề Sở đã đói bụng 3 ngày:....
Không có con mồi, trời tuyết mênh mông, cậu phóng mắt nhìn, cái gì cũng không có, một mảng hoang vu.
*
Tề Sở ba ngày trước vẫn là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc đại học A, hiện tại trở thành một con Husky khó khăn sinh tồn, lưu lạc trên cánh đồng tuyết.
Nếu như cậu trở thành một con chó bình thường, hay một con chó nuôi, cậu cũng sẽ không tuyệt vọng đến nước này. Nhưng cố tình cậu lại trở thành một con chó Husky lưu lạc ở cánh đồng tuyết hoang dại.
Trong 3 ngày này, cậu đã thử rất nhiều phương pháp để trở về, tỷ như tìm kiếm dấu vết con người, nhưng 1 mảng tuyết rộng như vậy, đừng nói là người, đến quỷ cũng chết đói ở chỗ này.
Vì thế, cậu bắt đầu tìm kiếm phương pháp chế*t đi, không chừng chế*t lại có thể trở về cơ thể cũ. Cậu đứng ở trên sườn núi, ý đồ ngã xuống chế*t, nhưng dưới triền núi lại có một con gấu nâu màu đen, may mắn cậu chạy trốn nhanh, nếu không đã táng thân trong bụng gấu.
Cậu lại có ý đồ đâm đầu chế*t, nhưng tới gần cái cây liền dừng gấp, chủ yếu là không có can đảm đâm đầu vào cây.
Vì thế, cậu hạ quyết tâm khiến bản thân bị đông lạnh chế*t. Sau đó cậu phát hiện, lớp băng tuyết rộng mênh mông, dày cộp, đừng nói là cậu, bây giờ mang cái chuỳ sắt tới đập cũng không đập vỡ được mặt băng.
Sau khi tìm đủ biện pháp để chế*t nhưng đều thất bại, Tề Sở chỉ có thể chấp nhận số mệnh sống như một con Husky hoang dại.
“Ai mà thiếu đạo đức như vậy, đem một con chó Husky nuôi ném tới nơi này.” Trong khi lăn lộn, Tề Sở phát hiện cổ của mình còn treo một cái bảng tên, nhưng cậu không thể gỡ xuống, dĩ nhiên cũng không thể nhìn xem trên bảng tên viết cái gì, những cái bảng tương tự đều là của vật nuôi. Có thể con chó này đi lạc hoặc bị vứt bỏ.
Tề Sở nghĩ nghĩ, lại thở dài: “Nhưng có thể đến được chỗ như này… Con chó này cũng rảnh rỗi quá đi?”
Cậu không biết nguyên thân của con Husky đi đến nơi này như thế nào, nhưng cậu biết rõ, chính mình lại không đi săn thì phải chế.t đói. Bản thân giống Husky là chó trượt tuyết, bởi vậy cũng không sợ rét lạnh. Đây là điều khiến Tề Sở vui mừng nhất, nếu không thời tiết như vậy, cậu cảm giác bản thân một phút cũng không sống nổi.
Ngay lúc đó cậu còn thề thốt son sắt, không phải chỉ là đi săn sao, tốt xấu tổ tiên cũng là sói Siberia, chẳng lẽ còn có thể bị chế.t đói?
Mà hiện tại cậu đang đói sắp chế.t, vì mất đi một con thỏ tuyết mà suy sụp nằm lên tuyết, tinh thần uể oải không ít, lông đuôi xù to lúc dừng lúc quẫy động quét tuyết, chản nản liếm móng vuốt khô nứt của mình.
Tổ tiên dù sao cũng là sói Siberia, sao có thể kéo chân như vậy?
“Ngao ô —-” Tề Sở ngửa đầu rống ra tiếng kêu, phát tiết buồn bực trong lòng.
Là hậu duệ của sói Siberia, tiếng kêu của Tề Sở giống đến mười phần tiếng sói tru, chỉ khác là đứt quãng hơi khó nghe. Con Husky tân binh lại bị gió tuyết thổi đầy miệng, ho sặc một hồi lâu, cuối cùng lắc lắc tuyết trên người, rũ đuôi đi vào sâu trong rừng cây.
“Còn cái gì đau khổ hơn cái chế.t?” Tề Sở thở dài thật sâu, đầy phiền muộn trong mắt, nói: “Còn chưa trở thành quỷ, chỉ là một con thú thôi.”
Sói là loài động vật quần cư, Husky chắc cũng có thể thích ứng sinh hoạt theo bầy. Nhưng Tề Sở không cảm thấy ở địa phương quỷ quái này sẽ xuất hiện một đám Husky.
Nhưng Tề Sở không biết được, khi cậu rời đi nơi này không lâu, một con sói xám hình thể tráng kiện liền đánh hơi mùi hương, ngửi ngửi chỗ mà cậu vừa mới nằm bò, dường như có chút nghi ngờ mà nghiêng nghiêng đầu, sau đó ngửa đầu lên kêu một tiếng “Ngao ô —”.
Ở bên cạnh rừng cây nhỏ, lục tục xuất hiện một đám sói.
“Vừa mới là âm thanh gì?” Một con sói Siberia nhỏ giọng hỏi.
“Không biết”. Con sói bên cạnh do dự, ấp úng nói: “Hình như là tiếng sói tru, là đồng loại?”
“Không giống, bầy sói nào có thể gào ra âm thanh khó nghe như vậy.” Con sói ban nãy nói trước cảnh giác nhìn xung quanh, nói: “Dù sao cẩn thận một chút, âm thanh này không giống sói bình thường kêu…”.
Con sói này lại dừng một chút, nghiêm túc nói: “Giống như tiếng kêu thảm thiết.”