Mẹ Lâm vẫn không quên nhắc đến chuyện mấy ngày tới bà và cha Lâm sẽ đến Bắc Kinh một chuyến với Lâm Thanh Hương. Trong lời kể của mẹ Lâm, có thể nghe ra được bà có bao nhiêu hi vọng với chuyến đi đến Bắc Kinh lần này.
Còn không phải sao? Ngay sau đó bà lấy ảnh chụp mà Cố Tri Ý đã gửi về lần trước ra, ba mẹ con xem ảnh rất thích thú.
“Rất tốt, mẹ nhìn Bắc Kinh mà xem, xe đạp đầy đường.” Lâm Thanh Hương nhìn thấy cảnh sắc của Bắc Kinh bên kia, nếu nói chị không hâm mô thì chắc chắn là nói dối.
Ở Bắc Kinh có thể nhìn thấy xe đạp ở khắp nơi, trong mắt của họ, những người ở Bắc Kinh kia khá giàu có, trong nhà họ đều là công nhân viên chức, những xe đạp như thế này nói mua là sẽ mua.
Thật ra xe đạp ở thời này, nếu nói nhiều thì không phải, nhưng với những người nông thôn như họ mà nói gặp được một hai chiếc thì đúng là đã không ít rồi.
“Còn không phải sao? Mức sống của họ tốt hơn chúng ta rất nhiều, nếu có cơ hội con cũng đến Bắc Kinh nhìn ngắm thử xem.” Mẹ Lâm lại không khỏi mặc sức tưởng tượng vào một ngày nào đó trong tương lai, cả nhà đều đến Bắc Kinh dạo chơi một vòng.
Lâm Thanh Hương cười lắc đầu, cô cũng không nói lời mất hứng gì cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play