Lâm Hiểu Lan blah blah mà mắng mỏ một lúc lâu, đám người xung quanh đều nghe đến phát ngốc. Ài, cả nhà lão Lâm đều mồm mép nhanh nhẹn ghệ cơ, cãi nhau cũng không cãi lại nổi người ta nữa. Đương nhiên, việc Lâm Hiểu Lan ra mặt bênh vực người nhà hôm nay đều nhờ công của chè đậu xanh mà lần trước Cố Tri Ý nấu. Lúc ấy Lâm Hiểu Lan mới từ trấn trên trở về, không nghĩ rằng chị dâu nhà mình lại để phần cho cô.
Trong lòng cô hơi hơi thay đổi ấn tượng về người chị dâu này một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi! Cô không phải người bị một chén rchè đậu xanh thu mua đâu! Chẳng qua dù cháu trai nhà mình có thể nào thì đều là ruột thịt, người làm cô như cô đương nhiên phải che chở rồi. Chính vì vậy nên mới có một màn mắng người như vậy.
Cố Tri Ý cũng không nghĩ rằng cô em chồng không quá thân thiết với nhà mình lại có thể đứng ra bênh vực, xem ra con bé này cũng không phải là người không hiểu chuyên.
Cuối cùng, thím Dương không thể chống lại nổi Lâm Hiếu Lan và cả các thôn dân nên chỉ đành cúi đầu xin lỗi Đại Bảo và Nhị Bảo: “Ngại quả, Đại Bảo và Nhị Bảo. Bà Dương không nên nói những lời lung tung rối loạn này với các cháu, các cháu đừng để ở trong lòng, đừng để ở trong lòng nhé!”
Thím Dương hạ mình xin lỗi xong thì chỉ hận không thể co chân chạy mất, thế nhưng cuối cùng thì ý tưởng này vẫn thất bại.
“Làm sao đây? Sao lại vây quanh ở nơi này thế?” Một giọng nam hùng hậu vang lên trong đám người.
Cố Tri Ý nhìn về phía người tới thì nhận ra đây chính là thôn trưởng của thôn Phúc Lâm, Lâm Quốc Phú. Cô kể lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra vào buổi sáng hôm nay cho trưởng thôn nghe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play