Editor: Piii
Văn Án:
Cảnh Nghi là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, bữa đói bữa no, nhưng một tai nạn bất ngờ đã khiến cậu trở thành quản gia của một gia đình trong một bộ tiểu thuyết ngược tâm. Công việc bao ăn bao ở.
Cậu cứ tưởng cuối cùng cũng có thể sống những ngày yên ổn, nhưng chẳng bao lâu sau phát hiện ra rằng các cậu chủ của gia đình này đều là những kẻ cuồng yêu, vì yêu mà mù quáng, đến giai đoạn sau trí thông minh tụt dốc không phanh, làm sụp đổ toàn bộ gia sản và cả nhà cuối cùng phải sống dưới gầm cầu.
Cảnh Nghi bực bội: Công việc tốt đẹp như thế, nói mất là mất.
**
Ngay ngày đầu tiên vừa xuyên vào, Cảnh Nghi đã thấy cậu Tư của gia đình này vì muốn bỏ trốn với người tình mà không ngại mặt mũi, cãi nhau với các anh trai, định một đi không trở lại.
Vừa tưới cây, cậu vừa thầm nghĩ trong lòng—
“Đi đi, đi rồi thì đừng mong quay lại. Bước chân ra khỏi nhà một bước thôi là tình yêu đích thực sẽ đập gãy chân, nửa đời còn lại ngồi xe lăn mà sống.”
Mấy anh em đang cãi nhau bỗng im bặt.
— Cái gì??!
Cậu Tư tức đến đỏ cả mắt. Cảnh Nghi còn đang nghĩ xem có nên nhắc khéo một câu hay không thì đã thấy cậu Tư đùng đùng chạy ra ngoài, đá người tình đang chờ bên ngoài xuống rãnh nước.
**
Cảnh Nghi kế nghiệp cha mình, từ nhỏ đã thay cha ốm nặng đến làm quản gia cho gia đình Lệ. Khác với người cha khéo léo chu toàn, cậu gây ra không ít rắc rối khi đến đây. Nhưng kỳ lạ thay, mấy cậu chủ không những không đuổi cậu đi mà còn thưởng cho cậu ngày càng nhiều.
Sinh nhật cậu Hai, biệt thự rượu vang chúc tụng rộn ràng.
Cảnh Nghi cầm nắm hạt dưa bên cạnh nhấm nháp—
“Chậc, nhìn thì cậu Hai phong độ, nhưng tiếc là đầu óc kém, người yêu của cậu còn thông đồng với bạn, âm thầm chuyển hết tài sản của cậu đi, chắc giờ cũng sắp dọn sạch sẽ rồi... Ai, thật tội nghiệp.”
Cậu Hai loạng choạng, suýt thì ngã đập mặt vào chiếc bánh sinh nhật cao cả mét: “...”
Cậu vội vàng bỏ lại khách khứa, hấp tấp lao ngay đến công ty.
Đêm khuya, mưa lớn tầm tã, Cảnh Nghi đang ngủ say trong phòng bỗng bị ai đó lôi dậy, chưa kịp nói gì thì đối phương đã ném cho cậu một chiếc đồng hồ vàng.
“Dạo này cậu làm tốt lắm, đây là thưởng cho cậu.”
Cảnh Nghi: Wow ~
**
Cậu Ba đưa người thương giấu kín trong lòng nhiều năm về nhà bàn chuyện cưới xin.
Cảnh Nghi tiếp tục ngồi bên nhấm nháp hạt dưa—
“Mũ xanh trên đầu cậu Ba chói sáng quá! Người thương của cậu cắm sừng nhiều người, còn dùng thẻ của cậu để đi khách sạn. Chậc chậc chậc chậc...”
Mặt cậu Ba liền biến sắc.
Đêm đến, Cảnh Nghi lại bị lôi dậy, cậu Ba đứng trên cao nhìn xuống cậu, “Dạo này cậu làm việc chăm chỉ, cái xe này, cậu lấy mà chạy.”
Cảnh Nghi: Wow wow ~
**
Cảnh Nghi suốt ngày nói nhảm trong đầu, miệng độc đến vô hạn, nhưng không hề nhận ra ánh mắt cậu Cả nhìn cậu ngày càng kỳ lạ.
Cậu Cả thường thức đêm để thu mua công ty đối thủ.
Cảnh Nghi tình cờ gặp trợ lý đến nhà lấy tài liệu, mắt trợn tròn: “Ồ, là gián điệp thương mại do kẻ thù của nhà Lệ phái đến! Phải nhắc nhở cậu Cả thế nào đây...”
Cậu Cả Lệ Vấn Chiêu từ từ siết chặt ngón tay.
Lại là nửa đêm, Cảnh Nghi cảm thấy chăn của mình bị kéo ra. Cậu ngái ngủ mở mắt, phát hiện cậu Cả đã bế cậu sang phòng ngủ chính, “Dạo này em rất ngoan, thưởng cho em ngủ với anh.”
Cảnh Nghi: Ồ— khoan đã nào???