Cảnh Nghi vừa xoa lưng vừa cà nhắc đi đến bồn hoa, Lệ Minh Chức rộng lượng nhường cho cậu một bên chân: “Anh kéo chân kia, tôi kéo chân này, đếm đến ba, chúng ta cùng kéo anh ấy ra ngoài.”
Cảnh Nghi nhìn Ninh Khương đang bị kéo thành hình chữ Y, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Kéo kiểu này hơi kỳ đấy nhỉ?”
Lệ Minh Chức ngẫm nghĩ, đáp rất đàng hoàng: “Cứu người là chính.”
Cảnh Nghi thấy cũng có lý, bèn ra hiệu để cậu ta buông tay: “Vậy để tôi làm một mình, tôi khỏe mà.”
Kéo hai chân thì đúng là như hiện trường một vụ án còn gì.
Lệ Minh Chức do dự một chút rồi đứng dẹp sang một bên.
Cảnh Nghi thở dài nhìn người đàn ông lừa đảo nằm như xác chết trên sàn, nắm lấy cổ chân hắn rồi bắt đầu kéo ra ngoài. Cả thân người Ninh Khương nằm sấp trên sàn, bị kéo đi bằng cái cằm, để lại một vệt dài trên mặt đất.
“…”
Cảnh tượng này lại càng giống một hiện trường phạm tội.
Không gian im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng Lệ Minh Chức thì thầm: “Thật ra, chúng ta có thể một người khiêng nửa thân trên, một người khiêng nửa thân dưới.”
Cảnh Nghi bừng tỉnh: “Đúng nhỉ!”
“…” Cả hai nhìn nhau, bị sự thiếu sáng suốt của đối phương làm cho nản lòng.
Ninh Khương đã hoàn toàn ngất đi, Lệ Minh Chức hoảng hốt gọi bác sĩ gia đình đến và đỡ Ninh Khương tựa vào cây cột.
Trong mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo luôn có một bác sĩ gia đình túc trực 24/7, chẳng khác gì quản gia và trợ lý, họ là những NPC trung thành phục vụ cho mối tình của nam chính.
Bác sĩ gia đình của nhà họ Lệ là một thanh niên đeo kính gọng vàng, có học vị tiến sĩ, nhận cuộc gọi rồi vội đến ngay, tưởng rằng có người nhà họ Lệ bị bệnh. Đến cổng thì thấy Ninh Khương ngất lịm nằm đó.
“Bác sĩ Ân, bác sĩ Ân,” Lệ Minh Chức nắm lấy tay bác sĩ, hốt hoảng: “Làm ơn hãy xem giúp cho Khương Khương, anh ấy không thể chết được.”
Cảnh Nghi cũng gật đầu lia lịa tán đồng. Không phải vì gì khác, chỉ sợ cú đá lúc nãy của mình lại làm xảy ra chuyện chết người.
May mắn thay, sau khi kiểm tra kỹ, Ân Liên Thành nhanh chóng kết luận: “Không sao đâu, vết thương trên đầu không nặng, chắc không đến mức chấn động não. Nếu không yên tâm thì có thể đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.”
Lệ Minh Chức hỏi: “Vậy sao anh ấy ngất đi?”
Ân Liên Thành thu lại ống nghe, nói tỉnh bơ: “Bị ảnh hưởng bởi máu huyết và kích động quá, khả năng là ngất do tức giận.”
Ngất thế nào cơ???
Cảnh Nghi nheo mắt, cảm giác như bác sĩ này đang nói dối.
【Ngất kiểu gì mà lại như thế nhỉ? Chẳng lẽ là do nghĩ đến việc phải đền tiền cho hoa mà tức quá ngất xỉu sao?】
Cảnh Nghi liếc nhìn đám hoa quý mà mình không biết tên trong bồn hoa, cũng thấy có khả năng như vậy.
Ba anh em nhà họ Lệ đồng loạt nhìn Cảnh Nghi đầy ẩn ý:
“…”
Rõ ràng là cậu ta làm cho Ninh Khương tức đến ngất mà.
Lúc thì trượt ngã, lúc thì bị kéo lê, có thần tiên nào đến cũng không đỡ nổi.
“Không có vấn đề gì với đầu cả, chỉ có vết thương ở cằm là hơi nặng.” Ân Liên Thành lấy ra dung dịch sát khuẩn và băng gạc, rồi liếc thấy vết dài trên bồn hoa, hiểu ngay: “Anh ta bị kéo lê bằng cằm à?”
Lệ Minh Chức: “…”
Cảnh Nghi: “…”
À, hóa ra là thế mà ngất.
Tội lỗi tội lỗi, sớm biết thế đã lật ngược hắn lại.
Với phán đoán chuyên nghiệp của bác sĩ Ân, Ninh Khương nhanh chóng tỉnh lại, mở mắt ra cái là sờ ngay lên cằm mình. Nhìn thấy động tác của hắn, Cảnh Nghi lập tức co người, nép sau một người khác.
Lệ Vấn Chiêu lạnh lùng nhìn cậu lùi lại cho đến khi nửa mặt đã giấu sau lưng anh, nhưng vẫn ló đầu ra hóng hớt.
“Khương Khương, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!” Lệ Minh Chức đỡ người đàn ông đang nằm dưới đất dậy, suýt nữa bật khóc: “Anh làm em sợ chết khiếp, em tưởng anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
“Anh không sao…” Ninh Khương yếu ớt nói, giọng khàn khàn, “chỉ là cằm hơi đau một chút.”
Lệ Minh Chức đau lòng thổi phù phù, nhẹ nhàng xoa nắn.
Ninh Khương nhìn sang chỗ mình vừa ngã, ánh mắt đầy thù hận hướng về phía Cảnh Nghi. Cảnh Nghi chỉ biết bặm môi, né người thêm chút nữa.
“…”
“Khương Khương, em quyết định rồi, em sẽ cùng anh dọn đi.” Lệ Minh Chức nhẹ nhàng xoa lên vết thương trên cằm hắn, “Anh ở một mình, em không yên tâm. Em sẽ chăm sóc cho anh.”