Ngoại truyện: Chúc Thanh Hỷ
______________
1
Lần đầu tiên ta gặp Bùi Chấp là trong doanh trướng của cha.

Cha là người không hay cười, bình thường lúc nào cũng nghiêm mặt với ta, vậy mà ông lại không tiếc lời khen ngợi Bùi Chấp.

Ông nói Bùi Chấp là tướng tài trời sinh, biên cương phía bắc có ngài thì ngày sau không kẻ nào dám xâm phạm.

Ta nhìn về phía thiếu niên lang yên lặng phía không xa, cảm thấy cha đã quá lời.

“Cha nói đùa gì vậy, loại công tử bột như hắn tới đây để hưởng ké công trạng cũng nên.”

Cha trừng mắt lườm ta: “Ngốc nghếch như con thì biết gì, có nói con cũng không hiểu.”

Bùi Chấp đích thực có bản lĩnh.

Đầu tiên, ngài dẫn đầu một nhóm binh mã, đốt cháy lương thảo của người Khiết Đan, về sau khi ra chiến trường thì giết chết tướng lĩnh của chúng. Kể từ đó, các tướng sĩ trong quân doanh đều phục tùng ngài.

Cha lại càng thêm tán thưởng Bùi Chấp, trong một lần quá chén, ông hỏi ngài có muốn lấy ta không.

Ta cảm thấy rất xẩu hổ nên cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu.

Nhưng Bùi Chấp đã thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi Tần tướng quân, trong lòng ta đã có ý trung nhân rồi.”

Dứt lời, ngài đứng lên đi thẳng.

Bùi lão tướng quân ở phía sau thở dài, trong mắt ông hiện lên một thứ cảm xúc mà ta không thể hiểu.

Về sau ta mới biết, ý trung nhân của Bùi Chấp hóa ra lại là đương kim thái tử phi Minh Trăn.

Hai người họ lưỡng tình tương duyệt, nhưng thái tử phi là con gái duy nhất của thừa tướng đại nhân, còn Bùi gia lại nắm trong tay binh quyền, hoàng đế không muốn hai nhà kết thân nên đã chỉ hôn cho Minh Trăn và thái tử Triệu Cẩn.

Yêu nhưng không được ở bên nhau.

Ta bỗng cảm thấy, ngài ấy cũng thật đáng thương.

2
Phó tướng Thẩm Trác của Bùi Chấp dâng bản đồ phòng thủ cho người Khiết Đan, thành Hoài Châu sắp không chống cự nổi nữa.

Bùi Chấp sai ta mang bức thư nhận tội mà Thẩm Trác tự tay viết tới Ngọc Kinh, ngài nói Thẩm Trác là người của thái tử, muốn ta nhất định phải nói hết chân tướng cho thừa tướng đại nhân biết.

“Vậy còn ngài?”

Trên mặt Bùi Chấp dính máu, còn ánh mắt thì vô cùng quyết tuyệt.

Ta kéo lấy tay áo ngài không chịu buông, hỏi bằng giọng run rẩy: “Bùi Chấp, ngài không định trở về gặp thái tử phi sao?”

Nghe tới đây ngài sững lại, sau đó nở nụ cười.

“Nếu ngươi gặp nàng ấy, hãy ôm nàng ấy thay ta”

Quen biết Bùi Chấp đã lâu như vậy, nhưng đó là lần đầu tiên ta thấy ngài cười.

Ta thầm nghĩ, chắc hẳn ngài rất yêu vị thái tử phi đó.

Thế nhưng…

Là quân nhân thì không có đường lùi, cho dù phía trước là đường chết, thì họ cũng không được phép ngần ngại mà phải bước tiếp.

Trước khi rời đi, Bùi Chấp vẫy tay với ta, rồi cầm theo cây ngân thương leo lên tường thành.

Ánh mặt trời chiếu lên bóng lưng, còn ngài ấy không quay đầu lại.

3
Khi ta đặt chân tới thành Ngọc Kinh, toàn bộ quân Bắc Cảnh đã bị xóa sổ.

Cha và Bùi Chấp đều đã chết.

Ngay cả bệ hạ cũng không qua được.

Thái tử đăng cơ lên làm hoàng đế.

Ta gặp Minh Trăn sau điển lễ sắc phong của nàng.

Trước mặt thừa tướng đại nhân, ta nói cho nàng ấy nghe toàn bộ chân tướng sự việc Hoài Châu thất thủ.

Nàng ấy không khóc, nhưng cơ thể gầy yếu lại không ngừng run lên.

Ta nhìn gương mặt trắng bệch của nàng ấy rồi dè dặt cất tiếng: “Nương nương, ta có thể ôm người được không? Bùi Chấp… tiểu tướng quân đã nhờ ta ôm người thay ngài ấy.”

Nàng ấy sững lại, sau đó bỗng đứng lên lao vào lòng ta.

Trong khoảnh khắc ôm lấy nàng, ta mới cảm nhận được cơ thể ấy gầy yếu đến nhường nào.

Cơ thể vừa lạnh vừa cứng, như thể một người được tạc ra từ băng.

Hồi lâu sau, nàng ấy đẩy ta ra rồi cất tiếng cảm ơn: “Cô bé ngoan, việc mà Bùi Chấp giao phó ngươi đã hoàn thành. Còn những chuyện về sau, ta sẽ giải quyết.”

Ta hỏi nàng có phải định báo thù cho Bùi Chấp hay không?

Nàng ấy lắc đầu, nói: “Không chỉ là báo thù cho Bùi Chấp, ta phải để Triệu Cẩn nhận tội trước toàn thiên hạ, phải đòi lại công bằng cho sáu vạn binh lính Bắc Cảnh và những người dân Hoài Châu đã nhà tan cửa nát.”

Sắc xuân tươi đẹp, ánh mắt nàng ấy kiên định và đẹp đến mức khiến người ta không dám tiến lại gần.

Trên người nàng ấy như phát ra ánh sáng.

Mà thứ ánh sáng đó, ta cũng từng nhìn thấy trên người Bùi Chấp.

Ta quỳ xuống khẩn cầu: “Xin nương nương cho ta cơ hội báo thù cho cha!”

Ánh tà dương dần tối, nàng ấy cúi xuống đỡ ta dậy.

“Tần Hỷ, ngươi hà tất phải làm vậy?”

Ta nở nụ cười: “Tuy ta chỉ là con gái, nhưng cũng có một lòng sắt son, xin nương nương thành toàn.”

Nàng ấy không ngăn cản ta nữa.

Những việc dù phải bất chấp tính mạng cũng phải hoàn thành.

Nàng ấy có.

Ta cũng có.

4
Minh Trăn đặt cho ta một cái tên mới là Chúc Thanh Hỷ. Sau đó sắp xếp người đưa ta tới Dương Châu, nàng ấy nói đợi thời cơ thích hợp sẽ để ta tiến vào hoàng cung.

Nàng ấy dự liệu như thần.

Không tới nửa năm, ta đã gặp được Triệu Cẩn khi hắn đang vi hành tới Giang Nam.

Hắn “không may” lộ hành tung, bị đuổi giết, còn ta lại “tình cờ” cứu hắn một mạng.

Khi biết ta tứ cố vô thân, hắn nói muốn báo đáp, hỏi ta có đồng ý theo hắn về nhà hay không.

Vậy là ta theo hắn tới Ngọc Kinh.

Khi đặt chân tới đây, hắn mới nói với ta hắn là hoàng đế đứng trên vạn người, không chỉ đã có thê tử, mà còn có cả mười mấy vị phi tần.

Ta giả vờ gây chuyện muốn rời đi: “Triệu Cẩn, thứ Chúc Thanh Hỷ ta muốn là một đời một kiếp một đôi, còn ngươi thì không cho ta điều đó được.”

Nhưng Triệu Cẩn đã ôm lấy không để ta đi.

Hắn nói những cô gái đó hắn lấy chỉ để ổn định triều chính, không hề có chút cảm tình.

Ta và các nàng không giống nhau.

Hắn muốn cưới ta là vì thật lòng thật dạ yêu thương.

Để thể hiện tình yêu của mình, hắn không chỉ phá vỡ quy tắc phong ta làm quý phi, mà còn tự tay đặt tên cho cung điện ta ở là cung Quan thư.

Quan quan thư thư, tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Từ đó trở đi, cứ mỗi lần nghe thấy câu thơ này là ta đều cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Triệu Cẩn là một tên điên, sao hắn có thể yêu ta cho được.

5
Đứa con đầu tiên của ta bị Trần quý tần hạ độc hại chết. Triệu Cẩn biết chân tướng nhưng lại không ban chết, mà chỉ tống nàng ta vào lãnh cung.

Nhà mẹ của Trần quý tần vừa có quyền vừa có thế. Cha nàng ta dùng binh quyền trong tay để đổi lấy một con đường sống cho con gái mình.

Ta đập vỡ tất cả mọi thứ có thể đập trong cung Quan Thư, mảnh sứ vỡ cứa vào tay ta, sau khi hạ triều Triệu Cẩn lập tức chạy tới, thấy váy áo của ta dính đầy máu thì vô cùng hoảng hốt.

Hắn lao tới ôm ta vào lòng, “Thanh Hỷ, nàng đang định làm gì?””

“A Cẩn, con của ta chết rồi…”

Ta véo mạnh vào lòng bàn tay, đau đến mức nước mắt rơi xuống từng hàng.

Đáy mắt Triệu Cẩn lóe lên một tia sáng nhạt, sau đó hắn thở dài: “Thanh Hỷ, chúng ta vẫn còn trẻ, con sau này sẽ lại có. Nếu nàng yêu ta thì hãy đứng trên góc độ của ta mà suy nghĩ, được không?”

“Ta phải thâu tóm tất cả quyền lực vào trong tay, bằng không con cái của chúng ta sau này cũng sẽ bị người ta khống chế như ta lúc này.”

Vẻ đau khổ hiện lên trên mặt hắn không chút giả tạo, nếu ta là người đã rơi vào lưới tình thì e rằng sẽ tin những lời giả dối này của hắn.

Trong cung Quan Thư đều là người của Triệu Cẩn, nếu không được hắn ngầm cho phép thì Trần quý tần có thể mua chuộc được cung nữ bên cạnh ta hay sao?

Hắn muốn dùng một đứa con để đối lấy binh quyền trong tay Trần gia, nhưng có điều chuyện Trần quý tần hạ độc này vốn nằm trong kế hoạch của bọn ta.

Bề ngoài, Trần gia đã rút lui khỏi triều đình. Nhưng Trần gia có công trạng nhiều đời, ông nội của Trần quý tần là nguyên lão tam triều từng có ơn cứu mạng tiên đế, cho dù không còn làm quan trong triều, nhưng quyền lực thì vẫn còn đó.

Triệu Cẩn đã tự dâng lá bài này vào tay bọn ta.

6
Triệu Cẩn nói sẽ bù đắp cho ta.

Võ trạng nguyên năm nay là con cháu của một gia đình hàn môn tên Liễu Ngạn Thanh, tổ tiên của hắn và ta đều là người Hoài Châu, trùng hợp mẫu thân hắn cũng mang họ Chúc, vì vậy Triệu Cẩn đã để ta nhận bà ấy là nghĩa mẫu.

Vài tháng sau, Triệu Cẩn hạ lệnh cho Liễu Ngạn Thanh đi đánh trận.

Năm Nguyên Hòa thứ tư, Liễu Ngạn Thanh không phụ lại sự kỳ vọng của mọi người, lấy lại được thành Hoài Châu từ tay người Khiết Đan, hắn thoáng chốc trở thành đại anh hùng trong mắt của muôn dân bách tính.

Còn vị nghĩa muội là ta đây cũng được hưởng ké vinh quanh của hắn. Các đại thần trong triều dần dần không còn chỉ trích ta nữa, ta có mang đứa con thứ hai cũng vào chính thời điểm này.

Vì sự việc lần trước mà khắp trên dưới cung Quan Thư đều hành xử rất thận trọng.

Triệu Cẩn xem trọng đứa bé này.

Ta cũng vậy.

Ngày lâm bồn, ta dùng hết sức lực sinh ra một bé trai. Sau đó, uống thuốc giả chết do Minh Trăn chuẩn bị từ trước.

Bà đỡ ngày đó cũng đã bị bọn ta mua chuộc, bà ấy nói với Triệu Cẩn, ta đã qua đời vì khó sinh.

7
Triệu Cẩn muốn tổ chức tang lễ cho ta theo nghi thức của hoàng hậu.

Tất cả quan lại trong triều đều phản đối, họ nói Triệu Cẩn bị điên rồi, là đế vương mà lại yêu một người phụ nữ tới như vậy, yêu đến mức không để tâm tới phép tắc.

Nhưng tất cả đều chỉ là vở kịch.

Sau khi ta được hạ táng, hắn vội vã tới tìm Minh Trăn.

Hắn nói hắn không hề yêu ta.

Ngày đó sở dĩ mang ta về cung, độc sủng ta, để ta sinh hạ con cho hắn, tất cả đều là để lót đường cho Minh Trăn.

Khi hắn nói ra những lời này, ta đứng ở ngoài nghe thấy hết cả.

Nhưng ta không cảm thấy buồn một chút nào.

Bởi vì Triệu Cẩn sắp chết rồi.

Bên ngoài điện nổi gió lớn, ta hít sâu một hơi rồi đẩy cánh cửa điện.

Màn kịch này cuối cùng cũng kết thúc.

8
Triệu Cẩn trông thấy kẻ đáng lý đã chết là ta thì vô cùng kinh ngạc.

Chứng cứ xác thực, cuối cùng hắn cũng không còn phủ nhận những tội ác mà mình đã làm, nhưng hắn không cảm thấy bản thân làm sai.

“Bởi vì Bùi gia đáng chết! Bùi Chấp cũng đáng chết! Thiên hạ rộng lớn, không nơi nào là không thuộc về quân vương, người khắp thiên hạ, ai ai cũng là bề tôi của thiên tử! Cho dù là quyền lực hay phụ nữ, Bùi Chấp hắn có tư cách gì giành với ta?”

Nghe thấy những lời này, ta tức giận bóp chặt lấy cổ Triệu Cẩn.

Ta hận không thể ăn thịt, uống máu hắn!

Lẽ nào những tướng sĩ đã bỏ mạng ngoài sa trường cùng hàng chục vạn bách tính Hoài Châu tan cửa nát nhà ngày ấy không phải con dân của hắn?

Loại người độc ác, máu lạnh như hắn không xứng được muôn dân bách tính ca tụng, không xứng được đem ra so sánh với Bùi Chấp, càng không xứng được sống trên thế gian này.

Mưa rơi như trút nước suốt cả một đêm dài.

Nhưng sau đó trời lại sáng, mặt trời dần nhô lên.

Ta nhìn bóng lưng cô quạnh của Minh Trăn, giọt lệ lăn xuống khỏi khóe mi.

Nàng ấy, vốn có thể hạnh phúc.

9
Minh Trăn thực hiện lời thề của mình, chiếu cáo tội danh của Triệu Cẩn trước toàn dân thiên hạ.

Con trai Triệu Thận của ta trở thành hoàng đế mới của triều Lễ.

Bởi vì tuổi còn nhỏ nên việc triều chính tạm thời do Minh Trăn xử lý.

Cha nàng ấy là vị thừa tướng nức tiếng thiên hạ, còn nàng ấy cũng được kế thừa tài hoa của cha mình, xử lý chính sự rất chu toàn.

Tới năm thứ mười lăm, Minh Trăn đổ bệnh.

Thái y nói chỉ là cảm lạnh thông thường, thế nhưng dù đã uống rất nhiều những bát thuốc đắng ngắt, nhưng bệnh tình của nàng ấy vẫn chẳng khá lên.

Ngày nàng ấy mất, những đám mây đen kịt phủ kín bầu trời suốt nửa tháng qua bỗng tan biến, ta cùng nàng ấy phơi nắng ở trong sân.

Cây hải đường bên ngoài điện đã trổ những nụ hoa hồng thắm, chỉ đợi một trận gió xuân để bung nở.

Nàng ấy ngẩng đầu ngắm những nụ hoa đó rồi cảm thán: “Mùa đông ở Ngọc Kinh cuối cùng cũng đã qua.”

“Đúng vậy.”

“Còn… Hoài Châu thì sao? Mùa đông ở Hoài Châu cũng qua rồi ư?”

Kể từ sau khi Thận Nhi mười tuổi, mỗi năm nàng ấy đều đưa thằng bé đi du ngoạn khắp nơi.

Những năm qua hai người đã đi qua rất nhiều địa danh, thế nhưng Hoài Châu thì chưa từng đặt chân tới.

Ta ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời: “Hoài Châu sẽ còn nổi gió rét hơn nửa tháng nữa. Mùa đông ở nơi đó tuyết bay ngợp trời, gió rét lạnh cắt da cắt thịt.”

“Vậy sao…” Nàng ấy rơi vào trầm tư.

“Vậy thì Tần Hỷ, nhờ ngươi chuyển lời tới Thận Nhi, mùa đông năm tới, hãy chuẩn bị thêm áo bông giữ ấm cho các tướng sĩ ở Hoài Châu”.

Có hai chú chim sơn ca bay tới đậu trên mái hiên, hót líu lo ríu rít, nghe rất vui tai.

Còn Minh Trăn, nàng ấy nở nụ cười với ta lần cuối.

“Trước đây ta từng nghĩ, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, chắc hẳn Bùi Chấp cảm thấy rất tuyệt vọng. Nhưng bây giờ ta không còn nghĩ như vậy nữa, nếu như tất cả mọi chuyện quay ngược trở lại, chàng ấy vẫn sẽ chọn làm như vậy.”

“Bởi vì, thứ mà chàng ấy dùng cả tính mạng để bảo vệ, cũng giống như ngươi, là trăm ngàn muôn dân bách tính…”

“Đã nhiều năm như vậy, không biết chàng có còn đứng bên cầu Nại Hà đợi ta hay không…”

Ta cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt.

“Đợi chứ, ngài ấy nhất định sẽ đợi người.”

Nàng ấy nghe, rồi từ từ khép mắt.

Khi Thận Nhi hạ triều tới, Minh Trăn đã ngừng thở, chàng thiếu niên thường ngày vẫn luôn điềm đạm nhưng lúc này cũng không kìm nổi nước mắt.

Mười lăm năm qua, thời gian mà Thận Nhi ở bên nàng ấy còn nhiều hơn cả người mẹ ruột là ta.

Với thằng bé mà nói, Minh Trăn cũng là một người mẹ.

Ta nắm lấy tay thằng bé, “Những lời mà Minh thái hậu thường ngày vẫn căn dặn, con có còn nhớ không?”

“Nhi thần nhớ rõ.”

“Vậy thì hãy nhắc lại một lần cho người nghe.”

“Là quân vương, được bách tính ca tụng, phải đặt bách tính vào lòng, không được chỉ nghĩ cho bản thân. Ở trên cao lạnh lẽo, người đứng ở trên cao phải luôn cúi đầu nhìn xuống, vậy mới có thể giữ được một trái tim khiêm tốn và bao dung.”

Ta gật đầu, gương mặt đẫm lệ nở nụ cười, “Thận Nhi, tương lai của triều Lễ đều giao cả cho con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play