17
Người đến mặc áo tang trắng, lông mày hơi nhướn lên, vẻ mặt toát ra sự thù địch không chút giấu diếm.
Triệu Cẩn nhìn thấy bóng hình mảnh mai đó thì vô cùng kinh ngạc, “Chúc Thanh Hỷ, không phải nàng đã chết rồi ư? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
“Sao ta lại xuất hiện ở đây ư?” Chúc Thanh Hỷ bật cười, đôi mắt đen láy lấp lánh như sao.
“Ta đến đây đương nhiên là để… tiễn bệ hạ đoạn đường cuối cùng rồi…”
Triệu Cẩn nghe thấy vậy thì gương mặt thoáng chốc trở nên giận dữ: “Hỗn xược! Sao ngươi dám nói những lời này trước mặt thiên tử, người đâu, lôi ả đàn bà điên này xuống cho ta!”
Trong phòng lặng im như tờ, không một ai đáp lại hắn.
Triệu Cẩn gào lên hai lần, bên ngoài vẫn không có ai xuất hiện.
Ta lạnh nhạt cất tiếng: “Bệ hạ đừng gọi nữa, không có lệnh của ta thì không ai bước vào đâu.”
Hắn sa sầm nét mặt: “Rốt cuộc thì nàng định làm gì?”
“Thần thiếp vừa nói rồi mà, thần thiếp muốn đòi lại công bằng thay cho Bùi Chấp và những tướng sĩ quân Bắc Cảnh đã bị bệ hạ hại chết.”
Sắc mặt Triệu Cẩn u ám đến mức tưởng như có thể vắt ra mực: “Cô không biết nàng đang nói cái gì.”
Ta nắm lấy tay Chúc Thanh Hỷ bước từng bước về phía hắn: “Để ta giới thiệu cho bệ hạ một chút nhé, vị này là Tần Hỷ, con gái của tướng thủ thành Hoài Châu, Tần Nhạn Nam. Tên của Tần đại nhân, chắc bệ hạ không xa lạ chứ?”
Triệu Cẩn bất giác lùi lại về sau một bước: “Sao ngươi lại có thể là con gái của Tần Nhạn Nam được? Không thể nào, không thể nào…”
Chúc Thanh Hỷ, không, Tần Hỷ nhìn hắn, sự hận thù trong mắt bốc lên ngùn ngụt. “Sao lại không thể? Lẽ nào bệ hạ cho rằng, mưu kế ngày đó của bản thân không có chút sơ hở nào ư?”
Đùng đoàng…
Một tia sét rạch trời giáng xuống, ngoài cửa sổ mưa như trút nước, mưa nặng hạt đập lên lớp giấy cửa sổ mỏng manh rồi hắt vào trong điện.
Ngay sau đó là tiếng gió lạnh thấu xương thổi tới.
Triệu Cẩn nở nụ cười chế nhạo, ngũ quan của hắn vì vậy mà trở nên méo mó: “Trăn Trăn, chẳng lẽ nàng cho rằng ngụy tạo ra một Tần Hỷ là có thể báo thù cho Bùi Chấp sao? Thật buồn cười quá đi mất.”
“Ngươi mới là kẻ nực cười mới phải?”
Tần Hỷ điềm đạm cất tiếng cắt ngang lời hắn nói: “Bệ hạ, thuộc hạ Phan Kính của người lúc này đang ở trong thiên lao, bệ hạ có muốn ta sai người dẫn hắn tới để hắn và bệ hạ ôn lại chuyện cũ không?”
Khi hai chữ “Phan Kính” vừa được thốt ra, nét mặt Triệu Cẩn lập tức trở nên rất khó coi.
“Minh Trăn, nàng thực sự muốn làm vậy với ta sao? Ta là phu quân của nàng!”
“Phu quân ư?”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, không nhịn nổi mà bật cười: “Bệ hạ thật là nhanh quên, chi bằng để thần thiếp giúp bệ hạ nhớ lại, ngày đó ngươi đã dùng thủ đoạn gì để chia cắt ta và Bùi Chấp?”
18
Năm ta cập kê, Triệu Cẩn xin hoàng thượng chỉ hôn nhanh trước một bước, sau đó lại giả vờ khuyên Bùi Chấp đưa ta bỏ trốn.
Bùi Chấp nhờ người hầu chuyển lời, nói ta cứ yên tâm đợi trong phủ, chàng sẽ tới đón.
Nhưng cuối cùng, Bùi Chấp đã không thể tới.
Ta nhớ lại lần xuất cung về thăm nhà ngày đó, cha đã sắp xếp để ta gặp Bùi Trung, lão quản gia của phủ tướng quân, nước mắt bỗng trào ra làm mờ đi tầm mắt…
Một ông lão đã gần đất xa trời, quỳ bò xuống nền đất lạnh lẽo, hết lần này tới lần khác cầu tình cho chủ nhân.
“Minh Trăn cô nương, người đừng trách lão gia và thiếu gia nhà ta, bọn họ cũng chỉ là bất đắc dĩ…”
Với bản lĩnh của Bùi Chấp, Bùi bá phụ không nhốt nổi chàng, vậy nên ông đã dùng biện pháp tàn nhẫn nhất, ép Bùi Chấp phải đưa ra lựa chọn.
Đêm đó, khi Bùi Chấp mở cửa, cha chàng đã chuẩn bị sẵn gia pháp đợi trong sân.
“Cha, ngay cả người cũng muốn ngăn cản con ư?”
Bùi lão tướng quân lắc đầu: “Ta là cha con, đương nhiên hy vọng cuộc đời con sẽ hạnh phúc viên mãn.”
“Vậy gia pháp?”
“Những thứ này là tự ta chuẩn bị cho mình.”
Kháng chỉ đào hôn là tội chết, theo luật sẽ bị chu di cửu tộc.
Bùi lão tướng quân định dùng tính mạng của chính mình để bảo vệ sự trung lương bao đời nay của Bùi gia, đồng thời dọn đường sống cho con trai mình.
“Bùi gia nhiều đời trung lương, nhưng Bùi Hiển bất hiếu, vì để thành toàn cho ý muốn của con trai mà đặt tính mạng của hai trăm người trong phủ vào nguy hiểm. Ta quả thực hổ thẹn với tổ tiên…”
“Bùi Trung, hôm nay nếu thiếu gia của ngươi ra khỏi phủ một bước thì hãy đánh ta một roi. Sau khi thiếu gia đi rồi, ngươi lập tức đuổi hết người hầu trong phủ…”
“Cha!” Bùi Chấp tiến lên một bước, cây roi dài lập tức đánh lên lưng Bùi Hiển.
Da thịt xé rách, máu tươi thấm ra.
Hai mắt Bùi Chấp đỏ ngầu.
Đang là mùa hè tháng bảy, nhưng trái tim chàng lại như bị đông đá.
Đây không phải khổ nhục kế, chàng biết cha mình trước nay không phải loại người giả tình giả nghĩa.
Sở dĩ ông muốn Bùi Chấp bước qua xác mình là để chàng hiểu rõ, con đường này một khi đã đi thì sẽ không thể quay đầu.
Người chết đêm nay là cha chàng.
Vậy thì ngày mai, sẽ tới lượt cha ta.
Trước tình huống đó, chỉ có loại người tàn nhẫn và ích kỷ mới có thể đi tiếp.
Đây là một ngõ cụt.
Ta và Bùi Chấp, cả hai đều bị kẹt lại trong đó.
Bị mắc kẹt bởi lòng hiếu thuận và cái gọi là đại cục, vĩnh viễn không thoát ra nổi.
Ta đưa tay lau đi giọt lệ trên khóe mi. “Chàng ấy đã thỏa hiệp, bọn ta đều đã thỏa hiệp, vì sao… vì sao người vẫn không tha cho chàng, không tha cho Bùi gia?”
Triệu Cẩn bật cười như thể vừa nghe được một câu chuyện hài hước.
Hắn gằn giọng nói: “Bởi vì Bùi gia đáng chết, Bùi Chấp cũng đáng chết! Thiên hạ rộng lớn, không nơi nào là không thuộc về quân vương, người khắp thiên hạ, ai ai cũng là bề tôi của thiên tử! Cho dù là quyền lực hay phụ nữ, Bùi Chấp hắn có tư cách gì giành với ta?”
“Thứ ta cần không phải là thỏa hiệp, mà là toàn tâm toàn ý phục tùng!”
19
Bên ngoài mưa rơi càng lúc càng lớn, một bóng người xẹt qua.
Tần Hỷ không chịu được khi nghe thấy hắn xúc phạm Bùi Chấp, nàng ta bóp cổ Triệu Cẩn. “Loại người hèn hạ, bỉ ổi như ngươi thì có tư cách gì để so sánh với tiểu tướng quân nhà ta?”
“Ngài ấy tin tưởng ngươi như vậy, nhưng ngươi lại vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà đâm sau lưng ngài ấy. Ngươi có biết, một khi bản đồ phòng tuyến bị lộ, Hoài Châu sẽ thất thủ, mười bảy vạn bách tính cũng sẽ rơi vào cảnh nhà tan cửa nát không!”
“Là ngươi đã biến thành Hoài Châu trở thành địa ngục tắm máu!”
Chiến trường đích thực là địa ngục trần gian.
Máu tươi khói lửa hòa lẫn với nhau, có người bị điếc có người mù, có người lại mất đi tay chân, mỗi giây mỗi phút đều có tiếng gào khóc thảm thương văng vẳng.
Tình cảnh bi thảm đó, nếu không được tận mắt chứng kiến thì không ai có thể nào tượng tượng nổi.
Tần Hỷ siết chặt tay, gương mặt Triệu Cẩn lập tức đỏ bừng, giọng nói của hắn cũng theo đó mà khàn đi, nhưng vẫn tỏ ra khinh miệt.
“Biến thành địa ngục, vậy thì sao?”
Vậy thì sao?
Hắn bật cười chế nhạo: “Dâng Hoài Châu cho Khiết Đan chỉ là kế sách tạm thời, hiện nay đã lấy lại được, muôn dân bách tính vì thế mà càng thần phục ta. Nếu bọn họ có hận, thì cũng là hận cha con Bùi gia năm đó không thể giữ nổi thành mới phải!”
“Người đời chỉ coi trọng kết quả chứ không nhìn quá trình, hiện nay triều Lễ binh hùng tướng mạnh, quốc thái dân an. Trăm năm sau, hậu thế sẽ chỉ tán dương công lao của ta, còn những chuyện tầm thường này, có ai để ý đến?”
Ta vô cùng kinh hoàng.
Dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn bị sự máu lạnh và tàn ác của Triệu Cẩn làm cho hoảng sợ.
Ngày trước, Bùi Chấp từng nói với ta, tuy chàng xuất thân từ tướng môn nhưng luôn mong muốn cây ngân thương trong tay mình sẽ không bao giờ cần dùng đến.
Bởi một khi có chiến tranh, thì nhất định sẽ có người chết.
Mỗi khi có một tướng sĩ hy sinh, thế gian lại có thêm một gia đình tan nát.
Các binh sĩ của chàng gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ đất nước. Nhưng cùng với đó, họ cũng là người con, người chồng, người cha, là sự tồn tại độc nhất trên thế gian này.
Tính mạng của họ rất quý giá, họ không đáng bị trở thành con tốt lót đường cho những kẻ mưu cầu danh lợi.
Ta hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói: “Xem ra, cho dù thế nào thì bệ hạ cũng sẽ không thừa nhận tội trạng mà bản thân đã phạm phải. Nếu vậy, ta đành mời bệ hạ xuống âm phủ để chuộc tội vậy.”
Nét mặt Triệu Cẩn cứng lại, “Lời này của nàng có ý gì?”
Ta mỉm cười với hắn: “Ý của ta là, triều Lễ không nên có một vị hoàng đế tư thông với địch, coi thường mạng sống của bá tính như ngươi. Vậy nên, ngươi có thể chết được rồi.”
20
Cửa điện vang lên tiếng cót két.
Đại thái giám Tô Thịnh đứng trong vòng vây của thị vệ, tay bế một đứa bé đang quấn tã, cất bước đi về phía này.
Triệu Cẩn tức giận gào lên: “Cẩu nô tài, ngươi chết ở đâu vậy hả! Mau, mau sai thị vệ bắt bọn chúng lại!”
Tô Thịnh không thèm để ý tới hắn mà cung kính hành lễ với ta.
“Nương nương, nô tài đã đem tiểu hoàng tử tới rồi.”
Triệu Cẩn kinh ngạc, nghiến răng nói: “Tô Thịnh, đồ cẩu nô tài nhà ngươi cũng dám phản bội ta?”
Tô Thịnh nhỏ giọng nói: “Bệ hạ hàm oan cho nô tài rồi, nô tài chỉ làm việc theo lệnh của chủ tử là hoàng hậu nương nương mà thôi.”
Tô Thịnh về phe ta là điều chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Nguyên quán của hắn ở Hoài Châu, năm đó vì quá nghèo nên gia đình hắn buộc lòng phải bán đi một đứa con, hắn chủ động đề xuất để em trai ở lại, còn mình thì tịnh thân trở thành thái giám.
Những năm tháng tiến cung, Tô Thịnh và người thân bên ngoài vẫn thường liên lạc.
Đáng tiếc về sau, ba mạng người trong gia đình em trai hắn đều bỏ mạng trong chiến tranh.
Kể từ khi biết Triệu Cẩn là kẻ dâng Hoài Châu cho người Khiết Đan, Tô Thịnh đã nảy sinh ý định báo thù.
Ta khẽ cười một tiếng: “Tô Thịnh, có phải ngươi bỏ ít thuốc quá hay không? Hơn nửa canh giờ trôi qua rồi mà bệ hạ vẫn còn khỏe như vậy?”
Tia sét lóe sáng trong đêm đen, Trên Cẩn đột nhiên ôm ngực rồi ngã xuống đất, cơn đau dữ dội khiến cơ thể hắn phải cuộn tròn.
“Cẩu nô tài ăn cây táo rào cây sung, ngươi đã làm gì Cô?”
Tô Thịnh rũ mắt, giọng nói the thé vang lên: “Nô tài cũng chỉ bỏ chút cỏ cức hương vào trà của bệ hạ mà thôi.”
Đây là một loại thảo dược sinh trưởng tại Hoài Châu, điều cần lưu ý duy nhất khi sử dụng nó là không được ngửi mùi của bồ đề.
Khi hai thứ này hòa quyện lại sẽ sinh ra chất kịch độc, dù có là thần tiên cũng khó cứu.
Ta quay người, cầm lư hương phía góc điện lên. “Bệ hạ ngửi thử xem, mùi hương của bồ đề như thế nào? Nửa năm nay, trong cung Vị Ương của ta ngày nào cũng xông bồ đề chỉ để đợi thời khắc này thôi.”
21
Máu tươi ồ ạt trào ra từ mũi và miệng Triệu Cẩn.
Hắn vùng vẫy túm lấy gấu váy ta, ánh nến bập bùng đung đưa trong đôi mắt hắn. “Tại sao… tại sao nàng không tin vào tình yêu của ta dành cho nàng? Tại sao trong mắt nàng lúc nào cũng chỉ có Bùi Chấp?”
Thật nực cười, lúc này mà hắn vẫn còn mặt mũi nhắc tới Bùi Chấp.
Ta từ từ đứng lên rồi rũ mắt nhìn xuống hắn. “Lẽ nào bệ hạ không cảm thấy thứ tình yêu giẫm đạp lên chúng sinh này của ngươi rất buồn nôn ư?”
Gương mặt Triệu Cẩn lập tức biến sắc.
Độc tố phát tác quá nhanh, hắn lại nôn ra một ngụm máu, sắc đỏ rực rỡ nhuốm bẩn gấu váy của ta.
“Nàng nhất định phải giết ta đúng không?”
“Đúng vậy.”
Thấy ta không chút mềm lòng, cuối cùng hắn cũng lộ ra biểu cảm dữ tợn. “Ta chết rồi thì thiên hạ này sẽ ra sao? Đất nước không thể một ngày không có chủ, nàng muốn khiến thiên hạ đại loạn ư?”
“Điều này thì bệ hạ không cần lo.”
Ta ôm lấy đứa bé trong ngực Tô Thịnh, khóe môi nhếch lên nở nụ cười với Triệu Cẩn: “Nói ra cũng phải cảm ơn bệ hạ, nếu không có bệ hạ thì rất có thể giang sơn triều Lễ đã không có người kế vị rồi!”
Triệu Cẩm đã phạm phải một sai lầm chí mạng.
Hắn quá tự phụ, cho rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay mình, mà không biết rằng, khi hắn đang mải bày mưu tính kế, chính hắn cũng dần đi vào cái bẫy mà ta dựng sẵn lúc nào không hay.
Hắn muốn giết mẹ giữ con, bọn ta liền tương kế tựu kế trả hắn một chiêu giết cha giữ con.
Triệu Cẩn cười chế nhạo: “Dựa vào đứa bé này ư? Nàng cho rằng, sau khi ta chết, đám đại thần trong triều sẽ bỏ qua cho các nàng ư? Trăn Trăn, hoàng vị không dễ ngồi lên như thế đâu.”
Ta thong thả hỏi lại hắn: “Vậy nếu như có thêm bức thư thú tội do chính tay Thẩm Trác viết thì sao?”
Lời vừa nói xong, Triệu Cẩn vô cùng kinh ngạc. “Sao có thể? Thẩm Trác đã chết từ lâu rồi, trong tay nàng sao có thể có thư thú tội của hắn?”
Sao lại không thể.
Năm đó quân Khiết Đan thế như chẻ tre, Bùi Chấp đã đoán ra trong quân mình có gián điệp.
Chỉ có vài người biết sơ đồ phòng thủ của thành Hoài Châu, Bùi bá phụ và Tần Ngạn Nam tuyệt đối không thể nào phản quốc.
Người có thể làm lộ quân cơ, chỉ còn có thể là phó tướng trong quân doanh của chàng, Thẩm Trác.
Mà Thẩm Trác vốn là thị vệ bên người Triệu Cẩn, hắn nói cha mình chết trong tay người Khiết Đan nên muốn ra chiến trường báo thù.
Bùi Chấp nể mặt Triệu Cẩn nên mới thu nạp hắn.
Báo thù là giả, núp bên cạnh Bùi Chấp làm việc cho Triệu Cẩn mới là thật.
Triệu Cẩn là kẻ máu lạnh tàn ác, Thẩm Trác làm việc cho hắn, còn hắn thì lại lo Thẩm Trác sẽ tiết lộ chuyện mình thông đồng với địch, vậy nên đã âm thầm sai ám vệ Phan Kính tới giết người diệt khẩu.
Thẩm Trác vì muốn giữ mạng nên cuối cùng đã chọn cách thú tội với Bùi Chấp.
Một khi chiến tranh đã nổ ra, nó sẽ không bao giờ kết thúc khi chưa phân định được bên chiến thắng.
Lúc đó, Bùi Chấp đã quả quyết giết chết Thẩm Trác và Phan Kính, đồng thời đem bức thư nhận tội mà Thẩm Trác viết giao cho Tần Hỷ, lệnh cho nàng ta tới Ngọc Kinh tìm cha ta.
Chuyện Tần Hỷ vào cung trở thành phi tử và Liễu Ngạn Thanh lấy lại Hoài Châu đều là kế sách do bọn ta vạch lên.
Triệu Cẩn biết ta đã sắp xếp tất cả, trong mắt hắn loé lên tia sáng, nhưng hắn vẫn không chịu nhận thua. “Vậy thì đã sao, chỉ bằng một bức thư nhận tội mà nàng có thể lật đổ ta ư?”
Ta thu lại nụ cười rồi lắc đầu. “Đương nhiên không thể, vậy nên sau khi bệ hạ chết đi, ta sẽ lấy danh nghĩa của ngươi mà chiếu cáo thiên hạ toàn bộ tội ác mà ngươi đã gây ra.”
Nói rồi, ta cúi người xuống, nắm lấy tay hắn chấm vào máu rồi ấn lên chiếu thư nhận tội đã chuẩn bị từ trước.
“Triệu Cẩn, cho dù ngươi có là hoàng đế thì làm sai vẫn phải chịu tội.”
Hắn đoán ra ý định của ta nên gồng sức vùng vẫy, không để ta đạt được ý nguyện.
Nhưng hắn càng vùng vẫy thì độc trong cơ thể càng phát tán nhanh hơn.
Máu tươi ộc ra ngày một nhiều, hắn cũng không còn sức mà vùng vẫy thêm nữa.
Cuối cùng, ta cũng đạt được ý nguyện, thả tay hắn ra.
Mưa gió ngoài điện không biết đã tạnh từ khi nào, bầu trời phía đông lộ ra quầng sáng nhàn nhạt, mặt trời sắp nhô lên.
Ánh bình minh càng lúc càng sáng tỏ, chiếu rọi xuống bức tường màu đỏ son.
Ta hướng mắt nhìn ra xa, ở nơi cuối hàng lang như thể có một bóng người ẩn hiện.
Người đó mặc giáp sắt màu bạc, nụ cười trên môi còn xán lạn hơn cả cảnh sắc mùa xuân.
Tầm nhìn của ta mờ đi. Trong khoảnh khắc giọt nước mắt rơi xuống, ta nở nụ cười.
“Bùi Chấp, ở trên trời linh thiêng, chàng có thể yên nghỉ rồi.”
22
Ngày hôm sau, ta triệu kiến sáu vị trọng thần trong đó có cha ta tới điện Triều Dương.
Tiểu hoàng tử mà Tần Hỷ sinh là huyết mạch duy nhất của Triệu Cẩn, tiếp nhận hoàng vị là chuyện hợp lẽ.
Có điều, trừ cha ta ra, năm vị đại nhân còn lại đều không tán thành việc ta công bố tội trạng của Triệu Cẩn trước toàn dân thiên hạ.
Thấy sắc mặt ta không vui, một vị lão thần tận tình khuyên nhủ: “Nương Nương, tân đế còn nhỏ, nếu chiếu cáo chuyện này trước thiên hạ, e rằng sẽ khiến bách tính bất mãn, làm tổn hại tới căn cơ của triều đình ta.”
Lời vừa nói ra, những người khác cũng lập tức phụ họa theo.
Ta hít sâu vào một hơi, nhìn thẳng vào mắt bọn họ. “Điều mà các vị lo lắng, bản cung đương nhiên hiểu rõ. Nhưng bản cung muốn hỏi các vị một câu, trong số các vị, có ai đã từng ra chiến trường hay chưa?”
Mấy người bọn họ quay sang nhìn nhau rồi lắc đầu bối rối.
Ta bình thản mím môi. “Bản cung cũng chưa từng. Vậy nên việc này, chúng ta có nói gì cũng không tính. Phải lắng nghe tiếng lòng của người đã từng chứng kiến và trải qua chiến tranh ở nơi biên cương cách trăm ngàn dặm kia mới phải.”
Lời nói vừa dứt, bên ngoài truyền tới giọng nói the thé của Tô Thịnh.
“Phiêu kỵ tướng quân Liễu Ngạn Thanh xin được yết kiến.”
Đôi môi của vị tướng quân trẻ tuổi mím chặt lại thành một đường thẳng, từ lông mày và ánh mắt đều lộ ra nét lạnh lùng.
“Về chuyện tiên đế thông đồng với địch, bản cung muốn nghe ý kiến của Liễu tướng quân”.
Liễu Ngạn Thanh cúi gục đầu, sau đó nghiêm giọng nói ra bốn chữ. “Chết cũng không oan.”
Các đại thần xôn xao rồi cất tiếng trách cứ hắn: “Liễu tướng quân, điện Triều Dương không phải nơi ngươi muốn nói năng tùy tiện thế nào cũng được!”
“Lẽ nào ta nói sai sao?”
Trước lời chỉ trích của các đại thần, Liễu Ngạn Thanh không hề có chút nao núng.
“Hoàng đế là cha của toàn thiên hạ. Việc mà hoàng đế nên làm là đưa ra những quyết sách giúp muôn dân bách tính thoát khỏi đói khổ. Còn Triệu Cẩn đã làm gì? Vì quyền lực và ham muốn ích kỷ của bản thân mà xem nhẹ mạng sống của người dân thành Hoài Châu, vậy mà các vị vẫn muốn bao che cho loại người như hắn ư? Những tướng sĩ đã tử trận và những người dân tan cửa nát nhà kia đều đang đợi triều đình trả lại công bằng cho họ!”
Các đại thần bị lời lẽ hùng hổ của Liễu Ngạn Thanh làm cho mặt đỏ tía tai.
Thấy bọn họ như sắp cãi nhau tới nơi, ta nhân cơ hội đó đứng lên, trầm giọng nói: “Liễu tướng quân không có ý mạo phạm các vị, sở dĩ hắn giận dữ và bất bình trước chuyện này như vậy, là do anh trai hắn đã tử trận ở trấn Nhạn Sơn khi đang nhận chức trong doanh trại Hoài Châu vào bảy năm trước.”
“Thử hỏi, nếu như các vị cũng gặp phải chuyện như Liễu tướng quân đây, các vị có muốn người thân của mình phải chết oan uổng như vậy hay không?”
Lần này, không còn ai nói gì nữa.
Cha ta đứng bên cạnh khẽ ho lên hai tiếng. “Tân đế vừa lập, các vị lo lắng chuyện này sẽ khiến bách tính bất mãn, nhưng tại sao các vị không thử đứng ở một góc độ khác mà suy ngẫm xem?”
“Triều đình vốn có thể che đậy chuyện này, sở dĩ lựa chọn công bố ra bên ngoài, là để cho muôn dân trăm họ triều Lễ biết được, thiên tử phạm tội thì cũng bị xử phạt như dân thường, triều đình sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào phản bội lại đất nước.”
Cha ta nói xong, sắc mặt của các vị đại thần cũng dần dịu đi.
Nhưng vẫn có người lo lắng. “Ta hiểu ý của Minh đại nhân. Nhưng nếu có người vì tội trạng của tiên đế mà nghi ngờ phẩm hạnh của tân đế. Vậy thì phải làm sao?”
Cha ta khẽ cười rồi thong dong đáp: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Phẩm hạnh của một người không được quyết định bởi dòng máu mà người đó mang. Tân chủ còn nhỏ, tương lai ngài sẽ trở thành người như thế nào, điều này còn phải xem thiên hạ muốn ngài trở thành người ra sao.”
Tới đây, các vị trọng thần đều không còn ai phản bác.
Tội trạng của Triệu Cẩn được công bố, toàn thiên hạ chấn động, nhưng chuyện mà các vị đại thần lo lắng, chẳng hạn như dân chúng sẽ nổi loạn đã không xảy ra.
Nửa tháng sau, tân đế Triệu Thận đăng cơ.
Vương triều xưa cũ này cuối cùng cũng bước sang một trang sử mới.