Edit : Muzik
Beta : Muzik
Ký túc xá trông có vẻ bình thường, nhưng Cao Hàn vẫn nhạy bén nhận ra rằng có kẻ nào đó đã từng lẻn vào.
Có chút đồ vật bị di chuyển rất nhẹ nhàng, nhưng không mất đi món nào, chứng tỏ kẻ đó đến không phải để trộm đồ mà là để tìm kiếm thứ gì đó. Cao Hàn đã không vào căn ký túc này gần hai tháng, hầu hết đồ đạc đã được dọn đi, chỉ còn lại một lớp bụi phủ trên những vật dụng không đáng giá.
Những thứ này không phải đồ vật đối phương muốn tìm, điều đó chứng minh đối phương có mưu đồ khác , và đồ vật mà kẻ đó muốn tìm có lẽ là thứ mà cậu luôn mang trên người.
Từ một ít lớp bụi mỏng, Cao Hàn đại khái phán đoán được thời gian đối phương lẻn vào ký túc xá hẳn là không dài, nói cách khác ở mấy ngày gần đây.
Mà trong những ngày gần đây, chuyện quan trọng duy nhất xảy ra, chính là việc cậu giúp Chương Hạo và binh lính của Thẩm tướng quân phục hồi vết thương, cùng sự kiện liên quan đến Chung Ly Đình Châu.
Chung Ly Đình Châu không có ở nơi này, đúng rồi, còn có Ngân Tinh Dịch.
Vừa thoáng có suy nghĩ này, trong lòng ngực y chui ra một sinh vật nhỏ — đúng là Ngân Tinh Dịch. Một đôi mắt đen láy, tròn xoe, tò mò nhìn khắp ký túc xá tựa như đang đánh giá .
Sau khi Chung Ly Đình Châu mất trí nhớ, anh ta căn bản không nhớ rõ Phú Quý của hắn, ném nó xuống rồi liền đi.
Cao Hàn không dám đem nó ở lại một mình ,vạn nhất nó chạy lang thang đâu đó và bị người khác phát hiện, gây ra rắc rối lớn. Vì vậy, cậu chỉ có thể mang theo nó bên mình.
Sau khi kiểm tra xong ký túc xá, cậu lại quay về phòng làm việc và lập tức quyết định rời khỏi ký túc.
Ngân Tinh Dịch quá trân quý; có nó đồng nghĩa với việc cậu có nguồn cung cấp Linh Vận Thạch vô tận. Ký túc xá là nơi có nhiều người qua lại, nên biệt thự có vẻ an toàn hơn.
Xong việc cậu thay đổi tuyến đường đi đến bộ nghiệp vụ .
“Cao Hàn đồng học, đã lâu không thấy cậu, lần này lại có thứ gì tốt muốn bán sao?” Bộ nghiệp vụ Trần đạo sư cười ha hả hỏi
Mỗi lần học viên đi rèn luyện ở vùng thiên tai trở về đều có thu hoạch,có chút đồ vật không cần thiết,học viên đều sẽ bán đi kiếm ít tiền. Cao Hàn quay lại đã lâu nhưng chưa ghé qua bộ nghiệp vụ.
Lần này cậu tới là để hỏi thăm tin tức, bất quá cậu vẫn là bán một ít đồ vật không dùng tới,rất nhiều vẫn là đồ vật Chung Ly Đình Châu cho cậu.
“Con muốn mua một ít thượng cấp phù chú,mặt khác muốn hỏi thăm đạo sư một chút về đỉnh cấp phù chú.”
Trần đạo sư thoáng biến sắc một chút, rồi tiếc nuối nói: " Cậu đến muộn rồi, gần đây thượng cấp phù chú đều đã bị người thu mua hết.”
“Thu mua hết là có ý gì?” Cao Hàn hỏi.
“Chính là có người thu mua thượng cấp phù chú với số lượng lớn , khiến trường học cơ bản đều bị mua hết. Thượng cấp phù chú không phải muốn là có thể vẽ ra ngay, nên trong thời gian ngắn không có hàng. ” Trần đạo sư cũng là bán xong mới biết được chuyện này, nếu không ông liền không bán.
Cao Hàn chợt nhớ tới một sự kiện khi phát sinh vụ việc của Chung Ly Đình Châu , cậu ở trên diễn đàn của trường học đã từng nhìn thấy một bài đăng về việc thu mua phù chú, nguyên lai chính là vị này.
“Đến nỗi đỉnh cấp phù chú thì lại càng thiếu ,đỉnh cấp phù chú vốn dĩ đã khan hiếm.” Trần đạo sư lắc đầu nói
“Con hiểu được, đa tạ đạo sư, nếu có thượng cấp phù chú hoặc đỉnh cấp phù chú, phiền toái ngài cho con biết một tiếng.”
"Cái này không thành vấn đề" Trần đạo sư cười tủm tỉm mà nói, "Đúng rồi, pháp khí trước kia cậu bán cho trường học ,đã được bán đi, người mua pháp khí rất vừa lòng còn hỏi chúng ta khi nào lại thu một ít pháp khí cấp bậc ngang nhau , nếu có thừa hàng hóa, giá cả có thể thương lượng.”
Cao Hàn hiểu đạo lý này, “Gần nhất xác thật không có, chờ có, con sẽ nhớ rõ đạo sư.”
Rời khỏi nghiệp vụ bộ, Cao Hàn đi thăm dò thêm vài nơi khác nhưng đều nhận được câu trả lời tương tự như Trần đạo sư: thượng cấp phù chú đều đã được thu mua hết. Những ai còn thì đều giữ lại dùng, dù trả giá cao cũng không nguyện ý bán.
Phù chú thượng cấp trên người Cao Hàn đều đã dùng hết, vốn tính sẽ mua rồi lưu trữ một chút,không nghĩ tới sẽ gặp được loại tình huống này.
“Cao Hàn?” Lâm Anh cũng là tới mua phù chú , không nghĩ sẽ gặp được cậu.
Vừa thấy cậu đến, cậu ta liền nhớ tới mấy ngày này thảm bại , tâm tình phức tạp không gì sánh kịp.
Lâm Anh cũng không thể giả bộ không thấy được cậu, bởi vì Cao Hàn vừa lúc cũng nhìn qua, liền đi lên trước:“Cậu cũng tới mua phù chú sao?”
“Ân, bất quá thượng cấp phù chú đều bị người khác thu mua hết.”
Lâm Anh kinh ngạc nói : “Thu mua ? Ai nhàn rỗi không có việc gì lại thu mua thượng cấp phù chú nhiều như vậy?”
Cao Hàn cũng không biết.
Lâm Anh cân nhắc mà nói: "Thượng cấp phù chú vốn dĩ là một loại vật phẩm dự trữ, thường rất ít khi được bán ra ,trừ phi đối phương thu mua giá cả đặc biệt cao.”
Cao Hàn không hiểu cái này: “Đối phương vì cái gì lại phải tốn ra một số tiền lớn để thu mua thượng cấp phù chú?”
Lâm Anh cũng cảm thấy khó hiểu : “Không biết, loại tình huống này thật sự không bình thường. Đối với tôi, nhu cầu về thượng cấp phù chú không lớn. Nếu như cậu muốn mua, có thể tìm kiếm bên ngoài trường học. Tuy nhiên, bên ngoài dù có nhiều lựa chọn hơn, nhưng chất lượng không được đảm bảo, không giống như trong trường học luôn có sự kiểm duyệt chặt chẽ.”
Cao Hàn gật đầu hiểu ý: “Tôi đã biết. Vậy còn đỉnh cấp phù chú, liệu có thể mua được bên ngoài không?”
Lâm Anh nói, “Cái này too không rõ,bất quá có thể hỏi anh trai tôi, anh ấy quen tương đối nhiều người, có khả năng anh ấy sẽ biết . Tôi hỏi anh ấy trước đến lúc đó nếu có thông tin gì, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
“Cảm tạ, tôi đi trước, hôm nào lại đến cùng cậu luận bàn.”
Lâm Anh tức khắc lộ ra biểu tình một lời khó nói hết , “ Chờ tôi có tâm tình lại nói, gần đây cũng chưa có tâm tình.”
Cao Hàn cười khẽ, “Được.”
Trở lại biệt thự, Cao Hàn đem Ngân Tinh Dịch trong lòng ngực xách ra , vừa mới ở bên ngoài hắn liền phát hiện tiểu gia hỏa này cào ngực cậu một chút.
Chung Ly Đình Châu đã từng cảnh cáo nó, thời điểm có người ở ngoài , không được phát ra tiếng, nếu không liền đem nó ném trở lại vùng thiên tai, từ sau lúc đó, sau này vật nhỏ này chỉ cần ở bên ngoài sẽ an tĩnh như gà, chỉ có thời điểm khi nó đã đói bụng, nó mới có thể nhịn không được cào người.
Cao Hàn lấy từ Di Sinh Giới ra một khối linh thịt .Đây là thịt xích điện cá.Chung Ly Đình Châu ném cho hắn đạo cụ trữ vật, vài cái đạo cụ bên trong tất cả đều là cá xích điện , làm cậu thật hoài nghi, diễn tinh có phải hay không đem hết cá xích điện mà anh ta bắt được đều dọn hết vào đây không.
Ngân Tinh Dịch nhìn thấy cậu muốn bắt đầu nướng thịt, lập tức tung ta tung tăng đi theo phía sau , khi rơi xuống đất cũng không dám phát ra âm thanh.
Phòng bếp truyền ra mùi hương khi nướng thịt cá, nó còn ngửi ngửi cái mũi, nước miếng theo khóe miệng rũ đến trên sàn nhà.
Cao Hàn xoay người liền nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của nó.
Đem nướng tốt thịt cá phóng tới mâm, Ngân Tinh Dịch lập tức từ mặt đất nhảy đến trên bàn, hự hự cắn lên, vào miệng là tan thịt cá, không thể nhịn được.
Cao Hàn mới vừa nướng một miếng, lập tức liền vào trong bụng nó, nướng mười miếng liên tiếp, đều bị nó ăn sạch, bụng nó phình ra như đang mang thai ba bốn bào thai.
Sợ nó đem chính mình căng chết, Cao Hàn không cho nó ăn tiếp miếng thứ mười một , liền nướng cho chính mình hai khối.
Ngân Tinh Dịch ở xung quanh sốt ruột xoay vài vòng, còn kêu chi chi rất nhiều lần, phát hiện cậu thật sự không hề cho chính mình ăn nó đành ủ rũ chạy về phía sô pha. Nó nằm ngửa, bụng phình to, bốn chân chổng lên trời như một ông lớn đang tận hưởng, dáng vẻ phô trương giống hệt như chủ nhân của nó. Khi ngốc nghếch thì thực sự rất ngốc nghếch.
Cao Hàn thấy nó an an tĩnh tĩnh nghỉ trưa, liền không đi quản nó, đóng cửa lại luyện khí.
Cậu đáp ứng Cao phụ Cao mẫu, cho bọn họ luyện hai kiện pháp khí.
Nguyên liệu đều đã chuẩn bị tốt.
Hơn một tháng trước, Cao Hàn có thể luyện ra chuẩn Linh Khí, và giờ đây, sau một tháng rèn luyện, cậu đã tự tin có thể chế tạo ra Linh Khí thực thụ.
Sau khi nghỉ ngơi, Ngân Tinh Dịch đã tiêu hóa hết chỗ thức ăn như một "tam bào thai" phình to lúc trước, nhanh chóng phát hiện ra tu vi của mình đã được gia tăng. Đôi mắt đen láy của nó lập tức nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng của Cao Hàn đang đóng chặt, khó lòng kiềm chế, nó bò xuống khỏi sô pha, vẫy đuôi chạy thẳng vào phòng bếp.
Phòng bếp giờ đây hoàn toàn không còn chút hơi thở của bếp lò, không còn bóng dáng khói lửa nào. Ngọn lửa đã sớm tắt và mùi cá nướng cũng đã phai nhạt từ lâu.
Cao Hàn không để lại dù chỉ một miếng cá xích điện trong bếp, nên dù có muốn ăn sống thì Ngân Tinh Dịch cũng chẳng còn cách nào khác.
Ngân Tinh Dịch nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, rồi lại kéo lê cái đuôi của mình, lững thững đi tới trước cửa phòng của Cao Hàn. Nó ngồi phịch xuống trước cửa, chuẩn bị kiên nhẫn ngồi đợi cho đến khi "chủ nhân" của mình bước ra.
Bụng nó liên tục phát ra những tiếng kêu ọc ọc, không biết đã bao nhiêu lần. Ngân Tinh Dịch bẻ ngón tay đếm thời gian, từ trạng thái ngồi đợi kiên nhẫn, nó dần dần trở nên mệt mỏi và cuối cùng nằm bẹp trên sàn nhà, tứ chi run rẩy một cách yếu ớt.
Bên ngoài, dù có một "tiểu nhân" gào khóc đòi ăn, Cao Hàn hoàn toàn không hay biết. Cậu cuối cùng cũng hoàn thành việc luyện chế pháp khí ngay trước khi mặt trời lặn.
Vừa mở cửa ra, cậu thiếu chút nữa đã giẫm lên Ngân Tinh Dịch đang nằm sõng soài ngay trước cửa.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Ngân Tinh Dịch lập tức như sống lại, nhanh chóng bám lấy ống quần của Cao Hàn, rồi linh hoạt leo lên người y. Móng vuốt nhỏ xíu của nó cào cào lên áo câuh một cách sốt ruột, không mạnh cũng không đau, chỉ tạo cảm giác nhồn nhột.
"Làm gì thế?" Cao Hàn nhấc bổng nó lên
Ngân Tinh Dịch chỉ vào tay Cao Hàn, rồi chỉ vào miệng mình, sau đó còn làm động tác chép miệng, giả bộ như đang chảy nước miếng.
Cao Hàn suy đoán nói, dù sao xích điện cá thịt còn có rất nhiều, một người như cậu ăn một năm cũng chưa chắc có thể ăn xong.
Nhìn thấy Cao Hàn đi về phía phòng bếp, Ngân Tinh Dịch nhanh chóng bò lên vai.
Lần này, nó không nuốt cả quả táo một lần mà ăn từng miếng nhỏ rồi tiêu hóa từng miếng một.
“Ân?” Cao Hàn cảm nhận được dao động trên người nó, quay lại nhìn kỹ, phát hiện nó cư nhiên đang hấp thu năng lượng linh thịt.
Nguyên lai Ngân Tinh Dịch còn có thể thăng cấp sao? Cậu vẫn luôn cho rằng nó chỉ vậy thôi, không có khả năng phát triển thêm.
Biết được điều này, cậu không còn hạn chế nữa, chỉ cần nó có thể tiêu hóa tốt, ăn bao nhiêu cũng không sao cả.
Liên tiếp ăn mười lăm, mười sáu miếng,năng lượng trên người Ngân Tinh Dịch đã đạt đến bão hòa, rốt cuộc không thể ăn thêm được nữa. Cơ thể căng phồng, nó không đứng vững, loạng choạng một lúc rồi ngồi xuống, cả người mềm nhũn ghé vào đá cẩm thạch trên đài.
Cao Hàn đem nó vào phòng mình, không biết khi thăng cấp sẽ xảy ra chuyện gì, nên để nó ở dưới mí mắt của mình để yên tâm hơn.
Tuy nhiên, một đêm trôi qua mà không có vấn đề gì xảy ra, Ngân Tinh Dịch thăng cấp có vẻ giống như chỉ ngủ một giấc. Không biết có phải vì quá căng thẳng, mà nó còn ngáy ngủ. Dù âm thanh có chút nhỏ, nhưng vì Cao Hàn rất nhạy cảm với âm thanh, nên cậu đã không ngủ suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, Ngân Tinh Dịch ăn no, lăn mình một cái rồi từ từ bò dậy.
Năng lượng dao động trên người Ngân Tinh Dịch đã biến mất.
Cao Hàn nhìn chằm chằm vào nó suốt cả một đêm, cũng nhìn không ra liệu nó đã thăng cấp thành công hay chưa, hoặc nếu đã thành công thì có gì khác biệt. Cái đầu vẫn là cái đầu, không có bất kỳ sự thay đổi nào,đành từ bỏ suy đoán.
“Tôi hôm nay sẽ ra ngoài, muốn tự ở lại biệt thự hay là đi cùng tôi? Nếu đi cùng tôi, phải im lặng, không được phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nếu không, sau này sẽ không có linh thịt cho nhóc ăn.”
Sau khi cho Ngân Tinh Dịch ăn no, Cao Hàn mới bắt đầu giải thích hành trình của mình trong ngày.
Ngân Tinh Dịch cơ hồ như không có do dự, nó ngồi xuống đất, quyết định ở lại.
Cao Hàn nhéo nó một chút, “Đứa nhóc lanh lợi.”
Chắc là nó nhìn thấy cậu đặt linh thịt ở phòng bếp.
"Vậy thì ở lại đi, nhưng phạm vi hoạt động của nhóc chỉ có thể trong khuôn viên biệt thự, không được ra ngoài. Nếu có người ngoài vào, thì trốn đi, đừng để người khác nhìn thấy." Cao Hàn dặn dò nói
Mặc dù biệt thự khá an toàn, nhưng cậu không thể chắc chắn rằng nó hoàn toàn không có nguy hiểm
Ngân Tinh Dịch ngoan ngoãn gật đầu.
Cao Hàn khen thưởng sờ nhẹ đầu nó, rồi ra cửa. Đột nhiên nhớ ra một việc, liền mở điện thoại nhắn cho Chung Ly Đình Châu một cái tin tức: “Con trai Phú Quý của anh đã thăng cấp.”