Ninh Thư gật đầu.
Quản gia quay người lại, tiếp tục nói: “À, đúng rồi, thiếu gia tuy rất tự kiểm chế, nhưng thỉnh thoảng hắn lại ngủ không được tốt. Nếu buổi sáng mà còn chưa dậy, thì phiền ngài giúp hắn một chút.”
Ninh Thư gật đầu, đồng ý.
Nhưng khi quản gia đi khỏi, Ninh Thư lại cảm thấy có chút mơ hồ.
Vậy là hắn không chỉ phải làm người giúp việc để lấy lòng Cố Sâm, khiến hắn coi mình là tiểu tùy tùng, mà giờ còn phải gọi hắn dậy nữa sao?
Nếu Cố Sâm mà thức dậy không được vui vẻ thì phải làm sao? Với tính cách của hắn, nếu mà nổi giận vì bị đánh thức, chắc chắn sẽ rất đáng sợ.
Ninh Thư bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì đã nhanh chóng đồng ý.
Khoảng mười phút sau, Cố Sâm từ trên lầu đi xuống. Hắn mặc một bộ âu phục kiểu Tây, trông thật tao nhã lại tự tin.
Ninh Thư đã gặp không ít người con cháu của gia đình quyền quý, nhưng chưa bao giờ thấy ai hoàn hảo như Cố Sâm.
Có lẽ là vì hắn nhìn lâu quá.
Chỉ trong chốc lát, thiếu niên đã đi đến gần.
Ninh Thư vội vã cúi đầu.
Tự nhiên, Ninh Thư cũng bỏ lỡ khoảnh khắc Cố Sâm nhìn mình thật lâu, đôi môi hơi nhếch lên một chút.
Vật nhỏ này, thật sự cho rằng cậu ta đã lén lút nhìn hắn vài lần, hắn cũng không nhận ra sao?
Ánh mắt Cố Sâm dừng lại trên nam sinh đang cúi đầu, tai hơi ửng đỏ, cảm giác miệng khô lại lần nữa ùa về.
Cố Sâm ung dung ngồi vào bàn ăn., tao nhã dùng bữa sáng.
Ninh Thư không hiểu mình đang làm gì. Chẳng lẽ muốn cậu ta đứng đây nhìn Cố Sâm ăn sáng sao ?
Cậu vô thức sờ bụng, quả thật cũng cảm thấy hơi đói.
Dù cậu cố gắng giấu đi những động tác nhỏ, nhưng không biết từ lúc nào, mọi thứ đã bị Cố Sâm nhận thấy hết.
Ánh mắt của Cố Sâm thoáng lộ một tia cười nhẹ.
Hắn phát hiện ra rằng, vật nhỏ này càng ngày càng thú vị.
Lúc đầu, Cố Sâm chỉ thấy cách giáo dục của phụ thân mình thật buồn cười và không thú vị, nhưng giờ thì, cái vật nhỏ này ở bên cạnh hắn, lại khiến cảm giác của hắn không tệ chút nào.
"Lại đây, bồi ta ăn cơm."
Giọng nói âm trầm của thiếu niên vang lên như âm thanh của đàn cello, đầy mê hoặc.
Ninh Thư không kìm được ngẩng đầu lên,chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ… Cố Sâm đang nói chuyện với cậu sao?
Thiếu niên đặt ngón tay lên bàn, đôi mắt phượng hơi híp lại, nhẹ nhàng nói: “Ngoài ngươi ra, còn ai có thể bồi ta ăn cơm?”
Ninh Thư hơi do dự, rồi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hắn lúc này vẫn đang cố gắng tìm cách làm thế nào để tăng hảo cảm của Cố Sâm. Vì thế, đương nhiên hắn sẽ làm theo mọi yêu cầu của Cố Sâm.
Cố Sâm nhìn nam sinh đối diện, phân phó người hầu mang thêm một bộ chén đũa.
Nhìn qua, tâm trạng có vẻ khá tốt.
Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt nam sinh đối diện, Ninh Thư thật sự rất đẹp, thanh tú đặc biệt nhất là đôi mắt kia, chỉ cần nhìn một cái là khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
Hơn nữa... Cố Sâm chợt nghĩ, liệu đôi mắt đó có thể đẹp hơn khi khóc không? Nếu như chúng trở nên ướt át, chắc chắn sẽ còn thu hút hơn nữa.
Cố Sâm mỉm cười.
Nhưng bên kia, Ninh Thư lại cảm thấy một cơn rùng mình. Hắn im lặng, không dám hé răng.
Cậu cảm thấy, ngồi cùng bàn ăn với Cố Sâm quả thật áp lực.
Hệ thống: “Đinh, hảo cảm độ +5.”
Ninh Thư hơi giật mình. Cậu vẫn đang loay hoay tìm cách tăng hảo cảm, vậy mà hảo cảm độ lại tự động tăng lên.
Cậu không khỏi liếc nhìn thiếu niên đối diện.
Trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ, chẳng lẽ... Chẳng lẽ Cố Sâm trông có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra lại cảm thấy cô đơn khi ăn một mình?
Ninh Thư nghĩ vậy, cảm thấy thiếu niên này thật ra cũng rất đáng thương. Người khác không biết, nhưng cậu hiểu rõ, làm con của một gia đình giàu có, Cố Sâm mang trên vai rất nhiều trọng trách.
Với cảm giác sợ hãi đã vơi đi một chút, Ninh Thư lấy hết can đảm, mở miệng hỏi: “Thiếu... Thiếu gia, sau này tôi có thể luôn bồi ngài ăn cơm không?”