Năm Thiên Khải thứ mười chín, Thục Hòa công chúa mất tích mười ba năm trở về cung.

Hoàng đế cho rằng hai chữ Thục Hòa không may mắn, nên đổi phong hiệu thành Vĩnh An công chúa.

“An”  là quốc hiệu.

Ban cho công chúa cung điện Thọ Khang làm tẩm điện, ngoài hoàng cung còn ban cho phủ công chúa, quyền khai thác mỏ đồng Khánh Sơn và mỏ muối đều thuộc về công chúa, ban thưởng vàng bạc châu báu, ngọc khí lụa là nhiều không đếm xuể.

Trong một thời gian, sự sủng ái của Hoàng đế dành cho Vĩnh An công chúa được mọi người đều biết đến.

Mọi người ngày càng tò mò về Vĩnh An công chúa, nhưng người đã thấy dung nhan công chúa thì ít lại càng ít.

Chỉ nghe loáng thoáng vài câu “Phù dung không sánh được nhan sắc mỹ nhân, gió lùa thủy cung hương ngọc bội.”

Đến hoàng cung ta mới biết Giang Hoài Triệt là Nội Các Học sĩ, không ngạc nhiên khi trên người hắn luôn có mùi hương mực.

Ngày hôm sau sau khi đưa ta về hoàng cung, Giang Hoài Triệt liền lên đường về phía Nam.

Ta biết hắn bận rộn, nhưng không ngờ lại gấp gáp như vậy, dù thế hắn vẫn ở bên ta suốt hai tháng trên đường đi.

Trước khi đi, hắn dặn dò ta: “Công chúa nhất định phải chú ý sức khỏe, kinh thành không như Ninh Thành, khói lửa chiến tranh ở khắp nơi, công chúa phải hết sức cẩn thận.”

Hắn lại để nữ hộ vệ tiểu Văn, người hắn tin tưởng, ở lại bên ta.

“Hy vọng nàng có thể thay vì thần bảo vệ công chúa.”

Hắn cúi đầu nhìn bụng ta đã nhô lên, đưa tay như muốn cảm nhận, nhưng cuối cùng lại buông xuống.

Khóe miệng mỉm cười: “Khi công chúa sinh nở, vi thần nhất định sẽ trở về.”

Ta mở miệng muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt không yên tâm của hắn, lại không nói ra.

Ta đứng trên cổng thành nhìn bóng dáng Giang Hoài Triệt, thiếu niên cưỡi ngựa, dáng người cao gầy, tóc đen bay bay, tà áo màu xanh biếc tung bay trong gió, toát lên vài phần tiêu sái tự tại.

Người trên lưng ngựa bất chợt quay đầu lại, bốn mắt giao nhau, ánh mắt nóng bỏng và chân thành.

Hắn khẽ mở môi, khoảng cách quá xa, ta không nghe rõ lời hắn, nhưng lại đọc được khẩu hình.

Hắn nói: “Đợi ta.”

A Diên sinh vào tháng ba, khi cỏ xanh mướt, chim én bay đầy trời, Giang Hoài Triệt vừa kịp trở về trước khi ta lâm bồn.

Hắn mang từ phương Nam về một loại diều kiểu dáng mới lạ.

“Vi thần thấy nữ tử phương Nam đa phần thích thả diều vào mùa xuân, nghĩ rằng công chúa cũng sẽ thích.”

Ta nhìn chiếc diều trong tay hắn, chợt nghĩ nếu ta không bị đưa ra khỏi cung, cũng sẽ là công chúa được nuông chiều mà lớn lên.

Chứ không phải như bây giờ, chưa kịp xuất giá, đã mang thai.

 

Thế gian không thiếu những kẻ tò mò, bí mật hoàng gia càng thu hút họ.

Họ có bàn tán, khinh thường ta thế nào, ta không bận tâm.

Nhưng ta không muốn con ta lớn lên trong những lời đàm tiếu.

Nhìn Giang Hoài Triệt với phong thái thanh phong tễ nguyệt, ta chợt có một ý nghĩ táo bạo.

“Giang Hoài Triệt, ngươi có nguyện ý làm phụ thân của con ta không?”

Giang Hoài Triệt biểu cảm như bị kinh ngạc.

Ta suy nghĩ một chút rồi thấy không thỏa đáng, trong cung này dù ta quen hắn lâu nhất, nhưng hắn hiện vẫn chưa lập gia thất, nếu có một nữ nhi, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của hắn.

Ta hiện nay quyền thế và tài sản đều có, nếu muốn tìm một người làm phụ thân danh nghĩa cho con cũng có nhiều lựa chọn.

Vì vậy ta cân nhắc mở lời: “Là bổn cung suy nghĩ không thấu đáo, mong Giang đại nhân thứ lỗi…”

Chưa nói hết câu đã bị hắn ngắt lời: “Đó là phúc của vi thần.”

Rồi hắn từ từ giải thích:

“Gia đình vi thần phụ mẫu song toàn, gia cảnh hài hòa, và vi thần từ nhỏ đã thích trẻ con, nhất định sẽ coi đứa bé như con ruột.”

“Vi thần biết rõ nhiều việc trước đây của công chúa, nhất định so với người khác, thần sẽ thích hợp làm phụ thân của đứa trẻ hơn.”

Một lúc lâu sau ta mới mở miệng: “Ngươi muốn gì?”

Như để trấn an ta, hắn nói: “Cầu công chúa giúp vi thần có con đường quan trường rộng mở.”

Giang Hoài Triệt tài năng xuất chúng, hơn nữa phụ thân hắn là đại thần triều đình, có thời gian hắn nhất định sẽ có thành tựu.

Hiện nay phụ hoàng thân thể yếu kém, các vị hoàng tử như hổ rình mồi, lôi kéo Giang Hoài Triệt về phe ta chỉ có trăm lợi mà không có hại.

Phụ hoàng ôm A Diên vào lòng đùa nghịch với nó.

Người cười nói: “Sao con lại nói với bên ngoài rằng Giang Hoài Triệt là phụ thân của đứa trẻ?”

A Diên đã được ba tháng, đại danh là Giang Ninh Diên.

Hiện nay mọi người đều biết phụ thân của tiểu Quận chúa là Giang Hoài Triệt thanh lãnh đạm bạc.

Ta và Giang Hoài Triệt chỉ vì tình cảm không hòa hợp mà chia tay.

“A Diên cần một người phụ thân, hắn vừa khéo thích hợp, chỉ vậy thôi.”

“Vậy con có biết chuyện hôn ước giữa con và hắn không?”

Ta: “???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play