Cô ấy nghe Bạch Đào nói: “Đúng vậy, chúng tôi ở nông thôn không có thứ gì tốt, giống như lời của cô, chúng tôi có không ít rau dại. Chẳng qua, hôm nay tôi không đến đưa rau dại cho chị gái.”
Bạch Đào vén chiếc khăn trên rổ cho mọi người nhìn, tiếp tục nói: “Trong nhà có con gà mái già không đẻ trứng, cố ý làm thịt đưa tới cho chị hai, còn có một ít cá, và một ít nấm hôm qua tôi đi hái trên núi, mang tới cho chị tôi nếm thử tươi mới, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền. Tôi nghĩ mọi người không xa lạ gì với mấy món này, chắc ăn đến chán luôn rồi.”
Từ lúc Bạch Đào để lộ ra những thứ trong rổ, cô gái vừa rồi mở miệng đã ngây người.
Còn cả mấy người ở đối diện, cũng bị khiếp sợ nói không nên lời, suýt nữa chảy cả nước miếng..
Một con gà béo ú. Một ít cá. Còn có nửa rổ nấm.
Không phải thứ gì xa lạ. Nhưng mặc dù bọn họ là công nhân, cả năm cũng chưa chắc ăn được một bữa thịt gà, công xã có bán cá, nhưng ngày thường họ không nỡ mua, trừ phi có khách hoặc là trong nhà có đám cưới.
Nấm do cung tiêu xã bán có giá không rẻ. Mọi thứ đều rất hiếm, không dễ mua được thì ăn chán kiểu gì?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT