Bảo vệ nhìn Trần Mặc từ trên xuống dưới, như thể đang đánh giá xem quần áo của cậu đáng giá bao nhiêu, rồi mới nói: “Hồ sơ chưa có tên của cậu, cần phải đăng ký vào.”
Trần Mặc cũng không ngạc nhiên lắm.
Mính Cảnh Loan rộng lớn thế, từ ngày đầu chuyển đến, mỗi lần ra vào cậu đều phải ngồi trong xe.
Ba mẹ Dương công việc bận rộn, từ khi phát hiện ra thân phận thật sự, Dương Thư Nhạc ăn ngủ không yên đã đủ để họ mệt lòng, chuyện nhỏ nhặt như thế này mà nhớ tới Trần Mặc mới là chuyện lạ.
Sau khi đăng ký xong, cậu bước vào cổng lớn.
Đi đến cửa biệt thự ba tầng của nhà Dương, cũng mất gần mười phút.
Cửa nhà lúc này náo nhiệt vô cùng.
Cảnh tượng trước mắt giống hệt như đời trước.
Cả nhà họ Dương cùng người làm bếp, người giúp việc, tài xế, gần cả chục người đang tụ tập trước cửa.
Nhân vật trung tâm khoảng 1m75, tóc xoăn hơi ngả vàng tự nhiên, đôi mắt to tròn, vài nốt tàn nhang trên mặt làm cho vẻ giận dữ của cậu ta trông vẫn rất trẻ con.
“Đưa cho tôi!” Cậu ta đứng đó, giận đến đỏ bừng cả cổ.
Quản gia Từ, khoảng 50 tuổi, lập tức đẩy vali lui lại, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: “Tiểu Nhạc, đừng làm loạn nữa, cậu còn đang ốm đấy.”
Người đàn ông trung niên cao hơn hai mét bên cạnh trông có vẻ đang giận dữ: “Kệ nó! Để tôi xem nó có thể làm loạn đến khi nào.”
“Dương Khải Án, ông điên rồi hả?” vợ ông nói, do được chăm sóc kỹ càng, đeo chuỗi ngọc trai trên cổ, sốt ruột lên tiếng: “Bác sĩ đã nói nó bị hạ huyết áp, từ nhỏ tới lớn chén còn chưa rửa qua lần nào, bây giờ bắt nó ra ngoài tự lo liệu kiểu gì!”
Dương Thư Nhạc bị câu nói móc của Dương Khải Án kích động, mắt đỏ hoe, cậu ta bỗng hét lên: “Con đâu phải con ruột của ba mẹ! Con không còn mặt mũi nào ở đây nữa!”
Khung cảnh lặng đi trong một giây.
Chu Yểu Quỳnh ngay lập tức bật khóc: “Từ nhỏ con đã ốm yếu, mẹ đã vất vả nuôi con lớn thế này, mà con đối xử với chúng ta như thế sao?”
“Mẹ!” Dương Thư Nhạc cũng bật khóc, “Con nghe thấy hết rồi, Trần Mặc lấy con ra làm điều kiện, nếu không sẽ không rút đơn kiện! Ba vì công ty mỗi ngày tăng ca, nhưng mọi người đều nói con cướp mọi thứ của anh ấy, con sẽ trả hết lại được chưa!”
“Thôi nào, đừng nghĩ nhiều.” Dương Khải Án đặt tay lên vai con trai: “Những lời đó nghe qua thôi rồi bỏ đi con.”
“Nhưng mà Trần Mặc là con ruột của ba mẹ, cậu ấy đâu chịu chấp nhận con, rồi cũng sẽ cãi nhau thôi!” Dương Thư Nhạc thút thít.
“Đó là vì nó đang nóng giận, ba mẹ sẽ giải thích với nó.” Dương Khải Án nhẹ nhàng an ủi.
Chu Yểu Quỳnh gật đầu: “Đúng vậy, Nhạc Nhạc, trong mắt ba mẹ, các con đều như nhau, đều là con của ba mẹ.”
“Không phải như vậy.” Dương Thư Nhạc lắc đầu, lùi lại một bước, “Con biết, không giống nhau.”
Cậu ta lùi dần ra phía sau.
Dương Chích đỡ lấy cậu từ phía sau.
Anh trai Dương Chích, đã vào xã hội, cao hơn cả Dương Khải Án, cau mày nhìn em trai nước mắt giàn giụa, nghiêm giọng: “Nhìn xem bộ dạng của em bây giờ đi?”
“Anh thì biết cái gì!” Dương Thư Nhạc đấm vào tay anh, mắt lại đỏ hoe: “Chuyện không xảy ra với anh, anh mới nói dễ thế chứ!”
Thật là một màn "cảm động" của gia đình, đúng kiểu hài kịch.
Dương Khải Án đứng đó, toát lên vẻ uy nghiêm của một người cha, Chu Yểu Quỳnh nhẹ nhàng dịu dàng, còn có anh cả trầm lặng đáng tin, và cậu em trai nhỏ đôi khi ồn ào nhưng thực ra luôn nghĩ cho gia đình.
Có lẽ, ai nhìn vào cảnh này cũng sẽ nghĩ rằng, nếu không có Trần Mặc, đây sẽ là một gia đình hoàn hảo và hòa thuận biết bao.
Nhưng tiếc thay, trên đời này không bao giờ có chữ "nếu".
Ngay lúc này, không biết ai đó khẽ thốt lên: "Trần Mặc trở về rồi."
Mọi ánh mắt đều quay về phía sau.
Trần Mặc lúc này mới nhấc chân bước tới.
Dương Chích, đứng gần nhất, theo bản năng kéo Dương Thư Nhạc ra sau mình, như thể có một ý phòng thủ nào đó. Có lẽ chính anh cũng không nhận ra rằng trong lòng mình đang có một cán cân, nó nghiêng về phía rõ ràng, với lòng thương yêu và bảo vệ cậu em kiêu căng của mình. Anh biết rõ em trai mình không thể nào là đối thủ của một người như Trần Mặc – người không dễ mà đối phó.
Nhưng ngạc nhiên thay, Trần Mặc chỉ bước qua, phớt lờ mọi người.
"Khoan đã!" Dương Chích gọi lại, nhíu mày: “Không thấy ba mẹ ở đây sao? Không biết chào hỏi à? Tối qua nhắn tin không trả lời, gọi điện không nghe, rốt cuộc là muốn gì?”
Trần Mặc dừng lại, nhướng mày.
Quay lại liếc nhìn Dương Chích, rồi gật đầu về phía Dương Khải Án và Chu Yểu Quỳnh: “Ba, mẹ.”
Hai vợ chồng nhà họ Dương sững người.
Đây là lần đầu tiên từ khi trở về, Trần Mặc mới mở miệng gọi họ là ba mẹ.
Nhưng chẳng có sự xúc động đầy thân tình hay vui mừng hội ngộ nào cả.
Chỉ có sự ngượng ngùng, im lặng, và xấu hổ kéo dài.
Đám người giúp việc bên cạnh thì thầm bàn tán.
"Lúc này thì lại biết gọi ba mẹ cơ đấy."
"Chắc lại là về để kiếm chuyện đây."
"Tiểu Nhạc chắc định đi thật rồi, đồ đạc cậu ấy bỏ vào vali hết cả rồi."
"Ông bà chủ chắc sẽ không để chuyện này xảy ra đâu."
"Với lại còn có cậu cả nữa, anh ấy luôn chiều tiểu Nhạc nhất, sao có thể để em mình bị bắt nạt được chứ."
Trông như thể muốn trêu chọc Dương Chích, Trần Mặc quay sang hỏi: “Chửi xong rồi, còn gì nữa không?”
Chu Yểu Quỳnh bất ngờ bước tới, nắm chặt tay cậu.
Xuất thân từ gia đình giàu có, cuộc đời bà chưa từng chịu khổ cực. Khi vừa biết sự thật, bà cũng đã rất đau khổ. Lần đầu tiên gặp Trần Mặc ở vùng nông thôn, bà tận mắt thấy cậu đánh nhau với cha nuôi mình, ánh mắt cậu đầy vẻ giận dữ, như muốn giết người. Giọng cậu lại mang theo chút âm điệu của vùng quê, bàn tay thô ráp vì những vết chai.
Đây thực sự là con trai của bà sao? Bà đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần.
Nhưng sự thật ấy không chỉ kéo theo nỗi đau, mà còn đưa công ty vào khủng hoảng và đẩy cuộc hôn nhân nhiều năm của bà tới bờ vực khó khăn. Trong khi đó, cậu con trai nhỏ - Dương Thư Nhạc - người mà bà đã dốc lòng nuôi nấng, lại trở nên càng đáng yêu hơn. Cậu bé ấy dù có cãi nhau với cha mẹ, vẫn sẽ quay lại nũng nịu xin thứ này thứ nọ. Được sống trong nhung lụa, cậu có tính cách hồn nhiên và thường xuyên làm đồ thủ công để tặng bà niềm vui. Dù đôi khi cậu trêu chọc anh trai, gặp chuyện lại biết tìm kiếm sự giúp đỡ từ gia đình.
Để Thư Nhạc rời xa gia đình mà tự sống một mình là chuyện bà không bao giờ có thể chấp nhận.
Chu Yểu Quỳnh nói với Trần Mặc: “Mẹ và ba hiểu con rất tức giận, việc huỷ bỏ khởi tố chỉ là tạm thời vì nguy cơ công ty rất khó lường. Con còn nhỏ, có thể không hiểu hết được…”
“Con hiểu,” Trần Mặc ngắt lời. “Quản lý công ty không dễ, hai người bị kẹt ở giữa rất khó xử. Khởi tố huỷ bỏ thì huỷ bỏ thôi, dù gì dì Lý cũng đã nuôi con suốt mười bảy năm. Con nhớ rõ điều đó.”
“Con thực sự nghĩ vậy?”
“Tất nhiên.”
Thấy cậu nhẹ nhàng đáp lại, Chu Yểu Quỳnh có vẻ thở phào.
Như thể nghĩ đến điều gì, bà cẩn trọng hỏi tiếp: “Thế… em trai của con, sau này có thể vẫn tiếp tục sống cùng chúng ta không?”
“Được chứ,” Trần Mặc gật đầu, “Chỉ cần mọi người vui là được.”
Giống như người kiên quyết vài ngày trước hoàn toàn không phải là cậu. Có lẽ cậu chỉ nói mát chăng?
Khi ai nấy đang ngầm thắc mắc, đột nhiên cậu hỏi: “Còn điều gì nữa không? Mẹ?”
Tiếng gọi "mẹ" đó khiến Chu Yểu Quỳnh giật mình.
Chu Yểu Quỳnh cuối cùng cũng nhận ra rằng hôm nay Trần Mặc có điều gì đó rất khác thường. Mặc dù cậu không nói sai lời nào, trong từng câu nói đều đúng mực, nhưng không hiểu sao bà vẫn có cảm giác như mình đã mất mát một điều gì đó.
“Không… không có gì nữa,” Chu Yểu Quỳnh đáp, giọng khẽ.
Ngay khi Trần Mặc vừa xoay người định rời đi, Dương Thư Nhạc bất ngờ bước tới từ phía sau Dương Chích.
“Trần Mặc, tôi sẽ dọn ra ngoài, không cần cậu thương hại đâu.”
Người hầu xung quanh đều căng thẳng, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nếu cậu – người nổi tiếng về chuyện đánh nhau khi còn học cấp ba – bỗng dưng nổi giận. Ai cũng dõi theo cậu, thấy cậu khựng lại, rồi như vô thức đưa tay lên xoa xoa giữa đôi mày.
Sau đó, cậu quay người bước về phía Dương Thư Nhạc.
“Trần Mặc.” Dương Chích giơ tay cản cậu lại.
Trần Mặc chỉ liếc qua đôi tay đang chắn trước ngực mình, không vội đẩy ra, mà chỉ vẫy tay về phía Dương Thư Nhạc, “Ra đây.”
Chu Yểu Quỳnh căng thẳng nắm chặt tay, “Tiểu Mặc.”
Dương Khải Án trầm giọng: “Đừng làm loạn, có gì thì nói đàng hoàng.”
Dương Thư Nhạc đứng yên, ánh mắt bất an lướt nhìn xung quanh. Dường như lời động viên từ mọi người xung quanh đã giúp cậu thêm can đảm, cậu đẩy tay anh trai ra, bước lên đối diện Trần Mặc.
“Tôi không nghĩ mình nợ gì cậu cả. Nếu hôm nay cậu muốn đánh nhau…” Cậu ta ngập ngừng, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Bởi vì Trần Mặc chỉ đơn giản giơ tay sửa lại vạt áo của cậu ta, động tác nhẹ nhàng không chút uy hiếp.
Cao hơn Dương Thư Nhạc nửa cái đầu, Trần Mặc đặt tay lên vai cậu một cách điềm nhiên, trông không chút gồng mình, cúi nhẹ xuống: “Sao lại thương hại được chứ?”
Dương Thư Nhạc trố mắt, nhíu mày, Cậu định làm gì?”
Trần Mặc không quan tâm đến phản ứng của cậu ta, giọng điệu thản nhiên, “Lúc trước đầu óc tôi không tỉnh táo lắm. Mọi người là người nhà cả, chia gì tôi với cậu làm gì, đúng không? Nhà này, cậu muốn ở thì cứ ở, cậu sinh sau tôi cũng coi như em trai tôi, là anh thì không nên chấp nhặt, đừng để bụng."
Dương Thư Nhạc dường như bị bất ngờ đến phát cáu, hất tay Trần Mặc ra.
Trần Mặc nhún vai, nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Xin lỗi thế này vẫn chưa đủ chân thành sao?”
Mọi người xung quanh: “…”
Trần Mặc tiếp tục, tự nhiên nói: “Xem ra cũng tạm hài lòng nhỉ.i. Vậy giờ tôi có thể nghỉ ngơi mà không bị ai làm phiền được chứ? Tôi thật sự chỉ muốn về ngủ bù thôi. Cả đêm không ngủ, tinh thần cũng không ổn lắm, tôi cố giữ bình tĩnh đến giờ cũng mệt lắm rồi. Mọi người chịu khó nhẫn nhịn nhau tí, được không?”
Cuối cùng, trong không khí ngại ngùng kỳ lạ, Trần Mặc rời đi.
Mở cửa, lên lầu, tắm rửa, rồi chìm vào giấc ngủ.
Giấc này thật sự sâu.
Giường thì mềm mại, nhiệt độ điều hòa vừa phải, máy tạo độ ẩm kêu khẽ, tiếng rì rầm nhẹ như ru ngủ.