Đêm đó đúng là uống hơi quá.
Cậu đoán Tịch Tư Yến muốn làm cho cậu thấy đời này sống không còn ý nghĩa gì nữa.
May mà cuối cùng không phải do đối phương tự ra tay.
Cho đến khi cậu chết, hai mươi tám tuổi mà lại phải gánh một câu như vậy, tuổi thanh xuân đã chết sớm.
Ai ngờ sang kiếp này, vừa mở mắt ra đã gặp lại hắn đó.
Có lẽ đây chính là báo ứng.
Thời trung học, Tịch Tư Yến đã cao gần 1 mét 88, vừa nhìn đã khiến người khác cảm thấy áp lực. Đôi mắt sáng, mũi thẳng, đường nét rõ ràng, một vẻ đẹp hút hồn.
Hắn đảm nhận chức lớp trưởng, nhưng hiển nhiên không phải là kiểu lớp trưởng sẽ đi báo cáo với giáo viên. Cẩu Ích Dương cùng với đám người này thấy hắn thì như thấy thần thánh, cứ nép sát bên hắn.
Có đứa trả lời câu “Người ở đâu?” của hắn.
“Ở đây này!”
Một đứa vẫy tay “Nóng nghiêm trọng lắm.”
Trần Mặc đã lùi về phía trước một chỗ, dựa vào tường, cả người ẩn trong bóng tối mà ánh sáng không chiếu tới. Khi Tịch Tư Yến nghe thấy âm thanh quay lại, ánh mắt của hai người chạm nhau, Trần Mặc có thể thấy rõ trong mắt hắn có chút ngạc nhiên, giống như không ngờ rằng giữa đám người này lại có cậu.
Nhưng Tịch Tư Yến rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh, tiến tới.
“Cảm thấy thế nào?” Hắn hỏi.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi Trần Mặc có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể hắn, mát lạnh, nhưng cũng đủ đặc biệt. Chiếc áo sơ mi trông có vẻ bình thường, nhưng khi cuộn lên ở cổ tay lại có hoa văn kim sắc ẩn hiện, khiến cậu cảm thấy hắn không phải người bình thường.
“Cũng ổn.” Trần Mặc dựa lưng vào tường, nhìn thẳng vào mắt Tịch Tư Yến, cố gắng tìm ra sự khác biệt giữa vẻ ngoài và những gì ẩn sâu bên trong hắn.
Đáng tiếc.
Người này trông thật giống một lớp trưởng hoàn hảo.
Hắn thậm chí còn giơ tay sờ trán Trần Mặc, rồi nhíu mày lại: “Hơi nóng.”
Nói xong, không cần ai khác phải nhắc nhở, hắn chủ động sắp xếp.
“Để tao đưa mày đi bệnh viện.”
“Tụi mày định đi đâu tiếp theo?” Sau khi nhận được câu trả lời, Tịch Tư Yến lại nói: “Tụi bây thu liễm một chút, nếu để chủ nhiệm bắt thì tao cũng không cứu được đám mày đâu… Liều mạng cứu? chắc chắn là không rồi… Lớp trưởng thì sao? Cũng không thoát khỏi việc bị chủ nhiệm mắng đâu, có khi còn bị ác mộng, trong giấc mơ giải đề thi vật lý cho ổng.” Hắn vẫn còn có thể nói giỡn, không khí xung quanh thoải mái, tâm trạng cũng ổn, “Lão Cẩu, lại đây phụ tao một chút.”
Trần Mặc thậm chí không kịp từ chối.
Cậu bị hai thằng nhóc đó đẩy ra đầu hẻm.
Cẩu Ích Dương đứng ở cửa xe, vỗ vai cậu, “Sao vậy? Nóng đến hư đầu thật à?”
“Buông ra đã.” Trần Mặc liếc mắt nhìn Cẩu Ích Dương vẫn nắm chặt tay mình, vẻ mặt có chút khó chịu, “Tao chỉ bị sốt, không phải bệnh nặng, mày làm gì gấp vậy?”
“Không biết tốt xấu à?” Hắn gật đầu rồi nghe lời buông tay ra, tiếp theo lại móc từ trong túi quần ra hai tờ khăn giấy, đưa cho Trần Mặc một tờ, “Lau đi, mày bị sốt trông tàn tạ quá, mồ hôi nhìn thấy ghê quá.”
Trần Mặc nhận lấy, vò giấy trong lòng bàn tay.
Tờ giấy thấm đi mồ hôi trên tay, nóng rực, cơ thể cậu liên tục bị cái nhiệt độ này làm cho khó chịu.
Nói chuyện với tài xế xong, Tịch Tư Yến quay đầu lại hỏi Cẩu Ích Dương: “Mày đi không?”
“Tao không đi được.” Cẩu Ích Dương ngượng ngùng nói: “Bà mới gọi điện cho tao, bắt tao phải về một chuyến.”
Trần Mặc biết, bà của Cẩu Ích Dương là người rất quan trọng nhất trong đời hắn.
Bà cụ sức khỏe không tốt, không đợi đến lúc hắn tốt nghiệp trung học đã qua đời.
Sau này, mỗi lần khuya uống rượu cùng nhau, Cẩu Ích Dương đều nói hối hận nhất trong đời là lúc nãi nãi còn sống mà không ở bên bà nhiều, lại luôn chê bai bà lải nhải.
Trần Mặc lập tức nói: “Mày không cần đi với tao.”
Tuy biết lời này có vẻ kỳ quái, nhưng cậu vẫn kiên quyết nói:“Có thời gian thì dành thời gian cho bà của mày đi , tuổi tác bà lớn, có thể hay lải nhải một chút.” Trần Mặc ngập ngừng một chút, rồi thêm vào: “Cứ từ từ mà nghe bà ấy, đừng có thiếu kiên nhẫn như vậy.”
Nói xong, cậu cảm giác được hai ánh mắt quét về phía mình.
Trần Mặc vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Cẩu Ích Dương ngẩn ra một lát, rồi nói: “Biết rồi. Cảm ơn….”
Nói xong, cậu ta quay lại vỗ vai Tịch Tư Yến: “Lớp trưởng, giao trọng trách chăm sóc bạn học cho mày nhé, có chuyện thì gọi điện.”
“Ừ.”
Mười phút sau.
Chiếc Maybach sang trọng lướt qua những ánh đèn rực rỡ giữa chợ đêm vừa mới nhộn nhịp.
Cửa sổ xe đóng chặt, bên trong xe tạo thành một không gian riêng biệt, yên tĩnh lạ thường.
Trần Mặc ngồi ở ghế sau, ngửa đầu tựa vào, cánh tay nâng lên che mắt, bên cạnh có một người luôn giữ yên lặng, như không hề tồn tại.
Trần Mặc nhanh chóng lên tiếng: “Ven đường tìm chỗ nào đó thả táo xuống đi.”
Người bên cạnh nhìn cậu, Trần Mặc nghe thấy hắn hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tao tự bắt xe, cứ tuỳ tiện là được.”
Đối phương có vẻ không hiểu, “Mày cần thiết phải làm như vậy?”
“Không cần thiết?” Trần Mặc buông tay, nhìn sang chỗ khác, cánh tay để lên mí mắt, cảm thấy mệt mỏi. Nhưng mấy lời cậu nói thì lại rất thẳng thừng, “Bây giờ không có người khác, Cẩu Ích Dương bị điên mới gọi mày tới. Nhìn thấy người cần giúp là tao, lớp trưởng có phải nghĩ mình là người thích giúp đỡ mọi người không?”
Tịch Tư Yến cười, nụ cười không hề dịu dàng, mà ngược lại có chút áp lực, “Mày nghĩ tao đang diễn kịch hả?”
Trần Mặc nhướng mày: “Không phải à?”
“Trần Mặc.” Tịch Tư Yến gọi tên cậu, giọng điệu lạnh lùng, “Tao không có thói quen xen vào chuyện của người khác, nhưng nếu tao quan tâm, thì tao không thích bị mày chỉ trích đâu. Nhất là khi mày đang tranh chấp với anh em nhà họ Dương. Nếu mày không hài lòng, thì hãy dùng bản lĩnh của mình mà đi tranh đi.”
Trần Mặc bật cười.
“Cùng ai tranh? Tiểu trúc mã của mày hả?” Thấy gân xanh ở thái dương Tịch Tư Yến nổi lên, Trần Mặc càng không kiềm chế được, tiến lại gần, rồi từng câu từng chữ nói: “Nó xứng hả?”
Không đợi đối phương phản ứng, Trần Mặc xoay người, tiến lại gần.
Giật nhẹ khóe miệng, “Hay là mày định tranh với mấy người Dương gia khác? Nhàn rỗi quá hả?”
Tịch Tư Yến rốt cuộc không ném Trần Mặc xuống xe.
Chiếc xe chạy thẳng đến cổng bệnh viện.
Trần Mặc đứng ven đường, nhìn theo đuôi xe khuất ở đầu phố, rồi mới xoay người vào bệnh viện.
Bên trong xe, tài xế Lâm vừa rẽ qua góc đường, liếc kính chiếu hậu, mở miệng nói: “Cậu Tư Yến, cậu thật sự định để vậy sao? Tôi thấy cậu bé đó có vẻ bị bệnh nặng lắm.”
Tịch Tư Yến: “Mồm miệng sắc bén thế, sao tôi phải giúp nó?”
“Tôi thấy cậu ấy không có ý xấu đâu.” Lâm thúc cố gắng hòa giải. “Chuyện này là vợ chồng Dương gia quá đáng. Không nói đến công bằng, nhưng cũng đừng có nặng bên này nhẹ bên kia. Bị bệnh như vậy… .”
Ông Lâm đã ở Tịch gia lâu, nên biết rõ Dương Thư Nhạc. Cuối cùng ông cũng không nhắc tên cậu ta.
Thực ra ông không định chỉ trích hắn.
Lão Lâm tiếp tục: “Kiểu chuyện này xảy ra, ai cũng không thoải mái. Dù sao Thư Nhạc cũng bị ôm sai, mà hai đứa từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cậu có thể hiểu nó, nhưng tôi thấy chuyện này không nên quá bất công.”
Về chuyện ôm sai, Tịch Tư Yến không tỏ ý kiến gì.
Hắn chỉ đơn giản nói: “Lâm thúc, sao mà ông lại tin vào mấy lời đồn bên ngoài rồi?”
“Không đúng hả?” Lâm thúc cười lớn. “Cậu từ nhỏ chỉ biết lo cho bản thân, chả khi nào chịu giúp người khác hay giảng đạo lý đâu”
Bên trong xe im lặng một lát.
“Tìm người nói chuyện với bệnh viện đi.”
“Đừng có để bệnh đến chết.”
….
Trần Mặc trong phòng khám bị bác sĩ hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, từ lớn tới nhỏ. Khám quá kỹ càng khiến cậu chán không chịu nổi. Đến khi cậu được truyền dịch, đã trôi qua hơn nửa tiếng.
Trong lúc bốn bức tường trắng toát, cậu vừa mới chợp mắt một chút thì bị y tá gọi dậy. Nhìn lên tường, thấy tờ lịch, trái tim cậu lại một lần nữa như ngừng đập.
Nhiệt độ trong cơ thể dần hạ xuống, tứ chi cậu bớt rệu rã, tình trạng ốm đau cũng giảm đi một chút.
Khi những cơn ốm đau lùi lại, cậu có thể cảm nhận sức sống tuổi trẻ dần quay về.
Đang giữa tháng Chín, sáng sớm gió lạnh thổi qua. Ánh nắng len lỏi vào những tòa nhà cao tầng trong thành phố, những đám mây tản ra. Bên ngoài bệnh viện, có công nhân vệ sinh đang quét dọn những chiếc lá rụng, tiếng sột soạt văng vẳng hòa lẫn với âm thanh của dòng xe cộ nơi phố xá.
Tất cả vẫn như cũ, nhưng mọi thứ hôm nay lại khác hẳn so với hôm qua.
Trần Mặc ăn sáng xong, vẫy một chiếc taxi.
Tài xế hỏi: “Đi đâu?”
“Mính Cảnh Loan.”
“À, chỗ đó khoảng mười mấy cây số đấy.” Tài xế bắt đầu khởi động đồng hồ, quay đầu nhìn cậu một cái, cười và bắt chuyện: “Mới ra khỏi bệnh viện à? Bị bệnh hả?”
Trần Mặc: “Cảm cúm.”
“Gần đây thời tiết chênh lệch nhiệt độ nhiều lắm, dễ bị cảm lạnh lắm.” Tài xế là một người đàn ông nhiệt tình, lại hỏi: “Cậu còn trẻ như vậy, đang đi học à? Bị bệnh mà không có người nhà chăm sóc à?”
Trần Mặc cười: “Giờ lớn như vậy rồi, mà còn đi tìm ba mẹ khi bị bệnh sao?”
“Tôi thấy cậu nói vậy không đúng.” Tài xế chỉ cho cậu xem bức ảnh gia đình dán trên xe, với giọng điệu vừa chua chát vừa đầy tự hào: “Con gái tôi cũng lớn như cậu, thành tích cũng khá tốt, năm sau thi đại học. Mẹ nó ở nhà lo cho nó suốt, mà nó vẫn còn kêu ca. Nhưng không còn cách nào, tôi mỗi ngày cứ phải chạy ngược chạy xuôi kiếm sống, đâu thể chỉ ở nhà được.”
Trần Mặc liếc nhìn bức ảnh đó rồi nói: “Cô con gái của chú thật may mắn.”
“May mắn gì chứ, trong nhà điều kiện không tốt, tương lai nó phải tự lo cho mình thôi.” Tài xế lại từ kính chiếu hậu đánh giá cậu một chút rồi nói: “Bạn nhỏ, cậu có thể ở Mính Cảnh Loan, chắc ba mẹ cậu công việc rất bận, không thì sao lại không lo cho con cái chứ?”
Trần Mặc bất ngờ nhận ra đó là một câu an ủi, bật cười: “Có lẽ đúng vậy.”
Nhưng mà cậu thật sự không cần.
Xe chạy một mạch đến khu biệt thự.
Trần Mặc vừa xuống xe, tới cổng lớn thì đã bị ngăn lại.