“Muốn chết hả, sao mày không mời đi?”
“Thôi, vậy tụi mình chia đều.”
Đám bạn trẻ cười nói xôn xao. Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, Trần Mặc bỗng cảm thấy, cuộc sống này cũng không đến nỗi quá tồi tệ như mình nghĩ, đôi khi cũng chẳng cần phải sống quá liêm.
Cậu tựa người khỏi bức tường, đứng dậy: “Đi thôi, tao mời, đang có nhiều tiền mà không có chổ tiêu.”
“Đụ, nghe ngứa tai ghê!”
“Không ngờ mày là loại người này, Trần Mặc.”
“Thiếu gia Mặc, khí phách ghê.”
Giữa tiếng trêu đùa không ác ý, vừa mới đứng lên, Trần Mặc lại cảm thấy chóng mặt. Lão Cẩu đứng kế bên nhanh tay đỡ lấy, nắm chặt cổ tay cậu, giật mình hô lên: “Con mẹ nó! Sốt cao vậy mà mày không biết hả?”
Trần Mặc dựa vào lực đỡ của lão Cẩu, nhìn cái mặt còn trẻ măng đầy collagen kia rồi bảo: "Mày cứ la hoảng thế thì người bệnh chưa chết cũng bị dọa chết thôi!"
"Mày chết thử tao xem."
“Ngại quá, giờ chưa chết được.”
“Bệnh thần kinh”
Trần Mặc bật cười đến rung cả vai.
Lão Cẩu trẻ người non dạ, mặt tối sầm lại: "Nín liền cho tao, có gì mà cười hả?"
Cái chỗ này thì khỏi mong gọi được xe.
Trước cổng lại còn có thầy giám thị đứng lù lù chặn đường.
Lão Cẩu đành phải phát huy chút tình nghĩa bạn cùng lớp, bảo mấy đứa kia dìu Trần Mặc, còn mình gọi điện nhờ người tới đón.
Mười phút sau.
Từ đầu ngõ, một chiếc xe lướt tới. Cửa xe mở ra, một cái chân dài thò ra trước.
Đám người liền ồ lên.
"Yến ca, bên này!"
"Lớp trưởng nhanh dữ ha."
"Đỉnh thế anh, cưỡi con Maybach lượn phố, kiểu này là sợ thầy giám thị đuổi không kịp đúng không!"
Người tới đội mũ lưỡi trai, đôi mắt đen lướt nhìn qua đám bọn họ, giọng trầm và dễ nghe: "Thằng nào bệnh tới nỗi không đi nổi ở đâu?"
Trần Mặc đứng khuất trong góc tối, nhìn thấy cái bóng cao gầy đó mà chửi thầm một tiếng.
Lão Cẩu này đúng là chẳng ra gì, gặp mặt đầu tiên đã chơi cậu một vố.
Gọi đến lớp trưởng lớp thực nghiệm, học sinh giỏi nhất khối, cũng là thanh mai trúc mã mà Dương Thư Nhạc thích đã lâu.
Tịch Tư Yến là con trai độc nhất của Tịch gia suốt ba thế hệ. Cha của anh nổi tiếng trong giới chính trị, và cả gia đình Tịch từ kinh doanh đến chính trị đều đạt được thành tựu đáng nể.
Trần Mặc và anh thực ra không giao thiệp nhiều.
Lần đầu tiên gặp nhau kiếp trước, là ở thôn Du Hòe.
Hai nhà Tịch và Dương vốn đã quen biết nhau nhiều năm. Trước kia, Dương gia nhờ vào mối quan hệ với Tịch gia mà có thể nhanh chóng xác nhận thân phận của Trần Mặc. Vì vậy, vào ngày Dương gia tìm đến, Tịch Tư Yến cũng có mặt để bầu bạn với Dương Thư Nhạc.
Mưa lớn xối xả trên con đường đất bùn lầy, Tịch Tư Yến ngồi trong xe, mặc sơ mi trắng, ung dung trên ghế sau, từ đầu đến cuối không bước xuống. Những thôn nữ trẻ chỉ cần liếc nhìn cũng phải ngượng ngùng đỏ mặt.
Lần thứ hai, họ gặp ở trường, trong nhà vệ sinh, lúc có một nam sinh đến tỏ tình với hắn
Hắn thoải mái thừa nhận bản thân có thích con trai nhưng cũng thẳng thừng từ chối người kia. Đợi cho người kia đi rồi, hắn mới vừa rửa tay vừa lạnh giọng: “Xem đủ chưa? Xem đủ thì lết ra đây đi.”
Trần Mặc lúc đó đang hít một điếu thuốc ở buồng bên cạnh, đẩy cửa ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu.
Rồi sau đó là hàng loạt lần gặp gỡ tương tự.
Sân vận động, phòng học, ở nhà Dương, hay trong những bữa tụ hội dịp Tết của hai gia đình.
Luôn chạm mặt, nhưng chẳng có quan hệ gì với nhau.
Trần Mặc luôn có một ấn tượng không đổi về Tịch Tư Yến — người được coi như "thái tử" trong mắt mọi người, sinh ra đã cao quý, chẳng cần che giấu gì cảm xúc, yêu ghét rõ ràng. Lúc nào cũng có người vây quanh hắn ta, mà đặc biệt nhất trong đám đó vẫn là Dương Thư Nhạc. Thanh mai trúc mã bao năm, nên Tịch Tư Yến ghét cậu, chẳng cần lý do nào khác.
Sau này, tất cả tin tức về Tịch Tư Yến, Trần Mặc đều nghe từ Dương Thư Nhạc. Nhắc đến họ Tịch là mắt Dương Thư Nhạc sáng rỡ:
“Mẹ, con qua Tịch gia nhé! Hôm nay sinh nhật anh Yến mà quà của con còn chưa đưa đâu!”
“Anh ấy sắp ra nước ngoài, thế này thì chẳng ai kèm bài cho con nữa rồi.”
“Anh Yến, hè này em qua chỗ anh được không?”
“Khi nào anh mới về ạ?”
“Anh cả! Anh Yến lần này về là không đi nữa đúng không?! Chở em ra sân bay đi đón anh ấy đi!”
“Em không muốn đi làm đâu, muốn qua chỗ anh Yến chơi!”
“Trần Mặc, cái dự án này là do anh Yến phụ trách, sao lại rơi vào tay cậu được?”
...
Năm ấy, Trần Mặc đã tham gia vào nhiều dự án khác nhau.
Khi nhìn thấy sắc mặt nghi ngờ của Dương Thư Nhạc, Trần Mặc cũng hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, cậu chỉ cười lạnh: “Mày đang nghi ngờ cái gì? Tao chỉ biết một dự án đủ để nuôi sống cả đội ngũ của tao, chẳng lẽ chỉ vì đối phương là ông chủ họ Tịch mà tao phải tránh xa mày ba bước? Mày có tư cách gì để yêu cầu tao như vậy?”
Thời điểm đó, Trần Mặc làm việc vô cùng quyết đoán, tính tình cũng không kiêng nể ai.
Dương Thư Nhạc vẻ mặt tái mét.
Trần Mặc cũng đã chuẩn bị cho việc Dương Thư Nhạc sẽ đi nói chuyện với họ Tịch, nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Sau đó, trong bữa tiệc ăn mừng, hai bên cùng nhau dùng bữa.
Khi rượu đã được rót đầy, Tịch Tư Yến mới khoan thai đến muộn.
Hắn không còn là hình ảnh mà Trần Mặc nhớ trong những năm tháng học đường. Người thanh niên với vóc dáng mạnh mẽ, cử chỉ điệu bộ toát lên sự thành thục của người ở vị trí cao, nhưng điều duy nhất không thay đổi là hắn vẫn là trung tâm của mọi sự chú ý, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn.
Hắn ngồi xuống bên trái Trần Mặc.
Trong một không gian đông người như vậy, từng người một lần lượt đến kính rượu, và hắn uống hết từng ly mà không hề thay đổi sắc mặt.
Cuối cùng, chỉ còn lại Trần Mặc.
Trần Mặc lúc này đã uống đến mức mặt mũi đỏ bừng, tám phần là đã say. Trong tiếng ồn ào, hắn dựa lưng vào ghế, đưa chén rượu về phía Tịch Tư Yến: “Tịch tổng, tôi kính ngài một ly.”
Cậu ngửa đầu uống cạn ly rượu, rồi nhìn ly rượu trước mặt hắn, nhướng mày hỏi: “Tịch tổng không uống à?”
“Cậu say rồi,” Tịch Tư Yến nói một cách bình thản.
Cái vẻ mặt giả vờ đó làm Trần Mặc trong lòng chửi thầm. Cậu đoán Tịch Tư Yến chướng mắt mình, không muốn nhìn thấy vẻ thành công của cậu, lại nghĩ tới dự án bắt đầu gặp khó khăn, Dương Thư Nhạc nhìn cậu bằng ánh mắt hoài nghi, tâm trạng vui vẻ của cậu bị giảm đi một nửa.
Rượu vào khiến cậu không kiềm chế được, cậu chống lên bàn, đứng dậy. Một tay khoác lên vai Tịch Tư Yến, tay kia cầm ly rượu đưa sát môi đối phương, thấp giọng nói: “Lớp trưởng, lâu quá không gặp, không uống một ly sao? Hay là mày muốn cho mọi người biết rằng chúng ta quen nhau từ lâu?”
Trần Mặc lúc ấy đã quên mất ly rượu đã được uống hết như thế nào, chỉ nhớ rằng ánh mắt Tịch Tư Yến nhìn mình trong ly rượu pha lê, ánh mắt có chút nhạt nhòa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy trong chung cư của mình, cậu mở mắt ra và thấy Cẩu Ích Dương đang ngồi ở đó, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
“Mày sao lại ở đây?” Trần Mặc hỏi, cảm thấy hơi bất ngờ.
“Cẩu Ích Dương tức giận: “Mày uống ít rượu quá ha? Mày kiêng rượu làm gì? Sớm muộn gì cũng có ngày mày uống chết thôi!” Rồi hắn chủ động hỏi: “Tịch Tư Yến khi nào về nước?”
Trần Mặc có chút nghi ngờ: “Hỏi tao? Lúc đi học không phải mày với nó thân lắm à?”
Cẩu Ích Dương cười mỉa: “Đã sớm cắt liên lạc rồi. Nó ra nước ngoài xong không còn liên lạc với ai trong nước nữa, Hồi còn đi học thì có thể liên lạc được, nhưng mày biết đó, khi lớn lên, khoảng cách ấy càng lúc càng rõ. Nó ở trong cái vòng đó, không phải là thứ mà tao với tới được.”
Trần Mặc nhấp một ngụm nước.
Cẩu Ích Dương tiếp tục nói với giọng bát quái: “Nghe đồn là trong nhà nó không hài lòng với xu hướng của nó, nên mới bắt nó cắt đứt liên lạc với trong nước.”
Trần Mặc gật gù, trong lòng không ngạc nhiên lắm. Hai năm qua, Dương Thư Nhạc luôn rầu rĩ vì không liên lạc được với Tịch Tư Yến.
“ Đúng là một cặp đôi khổ mệnh”
Trần Mặc cười nhạt một tiếng, buông ly nước xuống: “Cảm ơn mày tối qua đưa tao về.”
Cẩu Ích Dương nhìn Trần Mặc: “Tao có đưa mày về đâu, Tịch Tư Yến đưa mày về đó.”
Trần Mặc đột nhiên quay đầu lại.
Cẩu Ích Dương nhìn sắc mặt của cậu: “Không nhớ gì à?”
“Thì tao phải nhớ cái gì?”
Cẩu Ích Dương tốt bụng nhắc cậu một chút: “Đại khái tao nhớ là đột nhiên nhận được điện thoại của Tịch Tư Yến, hoảng loạn không thôi. Khi tao tới nơi, mày nằm đó, áo khoác rớt ở cửa, hai tay thì treo trên cổ Tịch Tư Yến, trông như một kẻ lưu manh.” Nói xong, không quên giáo huấn cậu: “Mày biết không, mày say xong tính tình như chó gặm vậy, bình thường áp lực quá nhiều, uống say rồi còn nát như vậy nữa?”
Trần Mặc đau đầu vì say rượu, mặt mày nhăn nhó, nói thêm: “Không chỉ có vậy đâu.”
Cậu kể lại chuyện tối qua, lúc say rượu ép người ta uống rượu.
Cẩu Ích Dương nhìn cậu với vẻ không thể tin nổi: “Mày không có việc gì lại chọc Tịch Tư Yến làm gì? Tao thấy sắc mặt nó khó coi lắm.”
Trần Mặc biết rõ mình uống rượu không hề tốt, nên trong những bữa tiệc trước đây, cậu luôn cố gắng không uống quá nhiều.