(kiếp trước)
Cái dạ dày của cậu gần như nát bét, bác sĩ nói suýt thành ung thư đến nơi.
Hệ hô hấp thì chả khác gì cái máy lọc bụi, cảm vặt liên miên, chưa kể đầu gối. Ngày bé, bị Trần Kiến Lập bắt quỳ trời tuyết suốt đêm, di chứng để lại là cái đầu gối thỉnh thoảng còn đau như bị dao đâm mỗi khi trời trở. Đã phẫu thuật hẳn hoi, mà vẫn không yên.
Vài bác sĩ thân thiết, nhìn cậu hùng hục lao vào công việc mà phát bực: “Cậu cứ không biết kiêng rượu, cứ thế này là bọn tôi đi nhặt xác cậu đó!”
Cậu chỉ nhún vai: “Cần gì nhặt xác, cứ để đó là được rồi.”
“Cậu đúng là hết thuốc chữa!”
“Ông mới biết à.”
Cơ mà, không lâu sau cuộc gặp đó, cậu lại bị dính vào một mớ khác.
Một lão già, xưa giờ ganh đua với nhà họ Dương, dẫn cả đám đàn em đến, trừng mắt: “Dương Chích, thằng đó thủ đoạn độc ác, mày còn bắt tay với nó để gài bẫy tao, mày ra như bây giờ là xứng đáng! Dương gia tụi mày đều phải trả giá!”
Cậu đứng dựa vào tường, mắt nhạt toẹt, không chút ngạc nhiên với cái kết cục mình sắp gặp.
“Ờ, bắt tay gì thì bắt tay, trên đời này ai mà chẳng ham tiền.”
“Nhưng có điều này ông lầm rồi.”
“Tôi là họ Trần.”
“Nên ông muốn mượn tôi trả thù Dương gia á? Xin lỗi chứ, phí công rồi.”
Cậu chẳng biết cuối cùng có ai đến nhặt xác mình không.
Chắc là sẽ có. Chục ngày, nửa tháng, cũng có người phát hiện ra thôi. Nhà Dương vì danh tiếng, chắc cũng sẽ bỏ ít tiền mai táng cho tử tế.
…..
(kiếp này)
Dương Chích không còn gửi tin nhắn mà chuyển sang gọi thẳng tới.
Trần Mặc chẳng thèm bận tâm, cứ để chuông reo vang đều đều. Ngón tay run run kẹp nửa điếu thuốc, lười biếng tựa vào tay ghế.
Sốt cao khiến cậu thấy rõ các triệu chứng: cả người bủn rủn, đầu óc quay mòng.
Ngay lúc đó, mấy thằng nhóc vào tiệm net sau bắt đầu bàn tán rôm rả vừa chơi vừa chửi tục, tiếng hét vang cả góc.
“Vòng ra sau, vòng sau!”
“Chết nữa rồi! Chơi lại!”
Đợi giữa lúc game loading, có thằng bất chợt lên tiếng, giọng điệu có vẻ khoái trá: “Này, tụi bây có nghe chuyện chưa? Hôm nay thằng Lý Duệ với đám nó đập một thằng trong tiệm net này.”
“Đập thằng nào cơ?”
“Lớp thực nghiệm ấy, Trần Mặc.”
“Ồ, vậy là chung lớp với mày đó, lão Cẩu. Là học sinh giỏi à.”
Thằng được gọi là Lão Cẩu đang ngồi ngay cạnh Trần Mặc, mắng: “Biến.”
"Ủa nói thử xem nào? Dạo này toàn nghe kể về nó với Dương Thư Nhạc lớp tụi mày, làm tao tò mò ghê.”
"Chịu, chả nhớ. Thích hóng hớt thì ra mua hẳn hai ký dưa ngoài kia, ba nghìn một cân, tha hồ mà nhai."
Cả đám phá lên cười.
Thằng khác lại nói tiếp: "Nghe bảo được nhà nó đút tiền vô học đấy. Mà cũng không chừng, mấy cái chỗ lạc hậu ấy thường kiểu vậy mà, học trò cưng thì cũng chỉ toàn dân học vẹt mọt sách thôi."
Trần Mặc đứng bên nghe hơi ngứa tai, buột miệng hỏi: "Mọt sách là dạng nào?"
Cẩu Ích Dương nghe thấy tiếng hỏi, giật mình ngó qua.
Thấy người đứng đó, phản ứng đầu tiên là: "Ủa, thằng này là ai mà thấy quen vậy?"
Hai giây sau, mặt nó từ từ tái lại, rồi chuyển sang ngại ngùng tột độ.
Còn gì quê hơn bị bắt quả tang nói xấu sau lưng chứ?
Có đứa ngốc nghếch hỏi: "Ủa Lão Cẩu, ai đấy?"
Cẩu Ích Dương ho khan hai tiếng, khẽ dịch người qua một bên để đám kia thấy rõ, rồi gượng gạo giới thiệu: "Trần Mặc, bạn cùng lớp tao."
Đám còn lại: "..."
Ủa cái anh đang ngồi chân dài vắt vẻo, mắt thì như thâu đêm không ngủ, phả khói thuốc mờ mịt kia, có phải là Trần Mặc trong truyền thuyết không?
Cẩu Ích Dương đứng bên, khóe miệng giật giật.
Nói thực chứ, nó và Trần Mặc đâu có quen biết. Cả tháng nay chủ đề này đã bao quanh cái tên đó, nhưng trong đầu Cẩu Ích Dương chỉ còn đọng lại ấn tượng từ hôm đầu tiên tự giới thiệu.
Trên bục giảng hôm đó, cái cậu đứng đó không hề tỏ ra hào hứng, cũng chẳng buồn cố lấy lòng ai. Ánh mắt cậu ta, lạnh lùng, vô cảm đến lạ, đúng kiểu "đừng có lại gần."
Cho nên khi Trần Mặc chủ động đáp lời, phản ứng đầu tiên của Cẩu Ích Dương là thằng này định đến kiếm chuyện chắc luôn.
Mấy câu lúc nãy lại vô tình khơi trúng, đoán chừng hôm nay cậu này có tâm trạng không vui, Cẩu Ích Dương đành phải vội vàng xoa dịu: "Ôi, đừng để bụng, mấy thằng này đâu có ác ý gì đâu."
Trần Mặc liếc nhìn, nhướng mày hờ hững: "Tao là loại người động tí là so đo chắc?"
Cẩu Ích Dương khựng lại, đặt con chuột xuống: "Ờ... thì cứ trút hết vào tao đi."
Trần Mặc nhìn chằm chằm một lúc, rồi bất ngờ bật cười: "Thôi, bỏ đi."
Cái người này - cậu bạn cùng lớp có cái tên nghe na ná như "con chó" - sau này lại chính là một trong những người bạn thân nhất của Trần Mặc. Chẳng qua ở kiếp trước, mối quan hệ đó chỉ đến sau khi hai người đã tốt nghiệp đại học, chứ không phải từ cấp ba.
Trong ấn tượng của Trần Mặc, hình ảnh về bác sĩ Cẩu lúc nào cũng có vẻ nghiêm túc, nhưng thỉnh thoảng lại hài hước một cách bất ngờ, mà thời trung học thì cậu không thể nào nhớ nổi. Lúc đó, đầu óc cậu cũng đang lơ lửng ở đâu đâu.
Bỗng dưng, ai đó ở cửa hét to: “Ông hói đầu lại tới rồi!”
“Chạy mau!”
Mọi thứ trong tiệm net bỗng chốc náo loạn.
Trần Mặc ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Chưa kịp nghĩ gì, đã bị ai đó túm lấy.
Lão Cẩu bên cạnh nhanh chóng nói: “Anh em ơi, mối thù bỏ qua trước đi, bảo toàn mạng là quan trọng.”
Trần Mặc từ tốn lấy áo khoác, lướt nhìn hắn: “Mày sợ ông ta vậy sao?”
“Mày không sợ hả? Đó là chủ nhiệm lớp, lại còn có tiền án.” Cẩu Ích Dương nhìn hắn như kiểu “tao xem mày giả bộ đến khi nào”, rồi tiến lại gần giật áo khoác của cậu. “Chạy thôi, ông ta nhắm vào lớp thực nghiệm đấy. Nếu để ổng bắt được tao với mày ở tiệm net là cả hai không còn thấy mặt trời ngày mai đâu.”
Trần Mặc bị túm đi, cùng đám người chạy ra cửa sau tiệm net.
Ra ngoài, trời đã tối.
Con hẻm này gần như vắng tanh, thỉnh thoảng có cửa hàng nào đó phát ra ánh đèn mờ mờ, và một con mèo hoang nhảy từ đống rác ra, sợ hãi.
Trần Mặc chạy một đoạn, cảm thấy tim mình đập loạn xạ.
Cậu nắm chặt áo khoác, tựa lưng vào tường phía sau.
Một thằng thở hổn hển, dựa vào đầu gối hỏi: “Ông hói đầu không đuổi theo nữa chứ?”
“Hẳn là không rồi.”
“Hôm nay không có trò chơi gì cả, thật thất vọng!”
“Thế đi đâu bây giờ?”
“Đi ăn nướng BBQ đi!”
“Đi cùng nhau sao?”
Bọn họ hỏi Trần Mặc.
Mấy thằng nhóc ở đây, có đôi khi cũng đơn giản lắm. Những người này khác với Lý Duệ, chỉ toàn biết chơi bời, còn về Trần Mặc, bọn họ trước giờ chỉ nghe đồn vớ vẩn, chứ chẳng có gì thực sự căng thẳng hay ân oán.
Trần Mặc lắc đầu, vì sốt cao, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm lưng áo.
Gió từ hẻm thổi qua, lạnh buốt thấu xương.
“Tụi mày đi đi.” Giọng cậu hơi khàn khàn.
Cẩu Ích Dương nhìn cậu, trực giác mạnh mẽ nói: “Mày không sao chứ? Lúc nãy tao thấy mặt mày không được tốt.”
Hắn vừa nói xong, cả đám quay sang nhìn Trần Mặc.
Trần Mặc theo quán tính nói: “Không chết được.”
Đúng lúc đó, điện thoại của cậu rung lên.
Khi nhìn thấy tin nhắn, thì lại là Dương Chích.
Dương Chích: “Mày biết mấy giờ rồi không? Trần Mặc, mày không vui thì cũng phải có giới hạn chứ.”
Hắn bị ai nhập hả, đời trước Dương Chích chưa từng nhắn cho cậu nhiều tin như vậy.
Trần Mặc nhắn lại: “Quan tâm tôi à?”
Có lẽ bên kia bị ghê tởm đến quá mức nên im bặt luôn.
Như đạt được mục đích, ấn gửi xong, dừng hai giây, rồi ở chỗ trống thêm vào một câu.
—— “Đang dưỡng già, đừng quấy rầy.”
Sau đó, cậu tắt điện thoại.
Ngón tay vô thức chạm vào túi thuốc, bỗng nhiên lại thèm. Nhưng nhớ đến cái bật lửa bỏ rơi, nên đành từ bỏ.
Cất điện thoại lên, cậu mới nhận ra đám bạn vẫn chưa đi.
“Tụi mày không phải định đi ăn BBQ sao?” Trần Mặc nghĩ một chút, sửa lại ý định, nói: “Tao mời.”
“Không cần phải mày mời.”
“Đúng rồi.”
“Lão Cẩu, mày mời đi.”