Con phố bên cạnh trường trung học số 1 Tuy Thành vào mỗi thứ Sáu buổi chiều, luôn đông nghẹt người.
Đặc biệt là quán net ở góc đường tên là “Nhện Lam”, nơi đây lúc nào cũng thu hút mấy đứa học sinh không ra gì từ những trường trung học xung quanh đến tụ tập. Không phải là để chơi game thì cũng là hẹn hò.
Nhưng hôm nay, không khí có vẻ hơi khác.
Tất cả mọi người trong quán net đều có như không chú ý đến một góc.
Bảy tám thằng nhóc nhoi nhoi người đứng người ngồi, chiếm hết cả khu đó, mà ở giữa, có một người đang nằm, hình như đã ngất đi lâu lắm rồi…
“Anh Duệ, thật sự không có chuyện gì không?” Một thằng nhóc gầy nhom như con khỉ gầy, chân đạp lên tường hỏi.
Người được gọi là Anh Duệ, đang chơi game, chỉ liếc qua một cái rồi mắng: “Có cái đéo gì, mày cứ lo xa. Tao có ném đá hay làm gì đâu, Thằng này gầy đến lòi xương, nó có vấn đề thôi.”
Có thằng khác chen vào: “Mà hôm nay không tính à? Nó cũng là con trai của Dương gia đấy.”
“Thì sao? nhà đó thiếu con trai à? Đối phương như nghe thấy chuyện cười, vừa cất điện thoại lại vừa nói:
“Thằng này ỷ vào cái danh của nhà họ Dương, suốt ngày cứ muốn so sánh với Dương Thư Nhạc, từ quần áo cho đến cách ăn mặc, đều y chang . Nói tiếng phổ thông mà nghe như cái giẻ rách, còn không tự biết. Tính tình thì kiêu ngạo, lại còn độc ác, Nghe nói hồi trước ở trường cấp ba còn thi được hạng nhất, Đúng là thứ dân quê, lớn lên ở nông thôn, chăm chỉ thật đấy. Tụi bây không có việc gì thì học hỏi người ta đi! Biết chưa?"
Có thằng góp ý: “Học cái gì? Học cách làm người lạc đàn, không cùng tần số với mọi người? Học cái sự ngu dốt của nó, hay là học cái tính cách không ra gì của nó?”
"Ha ha ha ha ha ha ha…"
Cả đám nam sinh lại tiếp tục cười đùa, chẳng có chút kiêng nể nào.
Lúc Trần Mặc tỉnh lại, đầu óc cậu đau như búa bổ.
Bên tai toàn những âm thanh ồn ào, nghe như là lọt qua một lớp sương mù, không rõ ràng lắm.
Cậu chỉ mơ hồ bắt được vài từ, như Dương Thư Nhạc, như ôm sai, như trường học.
Cậu nghĩ chắc mình đã chết rồi, chắc sắp xuống địa ngục, nếu không tại sao lại nhớ lại mấy chuyện hồi cấp ba này.
Nhiều năm trước, mẹ của Dương Thư Nhạc, Lý Vân Như, đã làm công ở thành phố và sinh con trong tình trạng khẩn cấp. Vì sức khỏe yếu, còn người chồng thì thích cờ bạc, thường xuyên có hành vi bạo lực gia đình, nên bà đã nghĩ đến việc gửi đứa trẻ cho người khác nuôi.
Chỉ có điều cuối cùng bà không chọn gửi, mà chọn tráo đổi với một đứa bé khác.
Bà trộm Trần Mặc đưa về Tuy Thành, đến một cái làng nghèo tên là Du Hòe ở khe suối cách đó 300 km. Vì Trần Mặc từ lúc sinh ra đã không ềh giống Trần Kiến Lập- chồng bà, nên ông ta nghi ngờ bà đã trộm đứa trẻ.
Mọi chuyện càng tệ hơn với những trận đòn roi, chửi bới chói tai.
Ký ức hồi nhỏ của Trần Mặc phần lớn là những ngày không thấy ánh mặt trời trong căn phòng chất củi.
Là một con thú không có thể phản kháng , mãi mãi không được no bụng, cậu nhớ rất rõ cảm giác đau nhức ở mu bàn chân do tàn thuốc của Trần Kiến Lập, những cú đấm đá vào các bộ phận trên cơ thể. Cậu cũng nhớ Lý Vân Như đôi lúc sẽ ôm cậu vào lòng, cho cậu chút ấm áp đáng thương.
Sau đó, cậu bắt đầu phản kháng.
Từ việc hoàn toàn bị động và bị đập cho đến khi thỉnh thoảng có thể khiến đối phương bị thương, rồi đến lúc có thể thực sự đánh nhau với Trần Kiến Lập, Trần Mặc vẫn còn chưa hiểu hết. Trần Kiến Lập vừa mắng cậu là bệnh tâm thần, vừa bắt đầu sợ hãi cậu. Lý Vân Như thường xuyên đi xe khách vào nội thành, ở vài ba bữa lại về, mỗi khi Trần Mặc hỏi, bà luôn tìm cách né tránh.
Sự thật đến không quá muộn.
Trước khi Trần Mặc tròn 17 tuổi, chỉ còn chưa đầy hai tháng.
Khi trời đổ mưa lớn,
Lý Vân Như quỳ gối dưới đất, kéo tay áo Trần Mặc, mở miệng cầu xin: "Tất cả đều là lỗi của mẹ, không liên quan gì đến đứa trẻ đó. Trần Mặc, mẹ cầu xin con, đừng oán hận nó."
Trần Mặc bị một cảm giác hoang mang cực lớn bao trùm, cậunghe thấy bản thân hỏi: "Vậy còn mẹ? Mẹ coi con là cái gì?"
Dương gia đã khởi kiện Lý Vân Như.
Trần Mặc ở nơi nào cũng nghe người trong thôn bàn tán, nói rằng từ đây cậu đã một bước lên trời.
Cái gọi là một bước lên trời này, chính là nhà họ Dương, một trong những gia đình giàu có nổi tiếng ở Tuy Thành. Thật ra cũng không sai lắm, Trần Mặc bắt đầu mặc những bộ quần áo, giày có thương hiệu mà cậu chưa từng biết đến, ra ngoài có xe riêng đón đưa, cuộc sống hàng ngày đều được người hầu chăm sóc tỉ mỉ.
Nhưng không ai chỉ cậu cách đối mặt với sự chênh lệch giai cấp lớn như vậy và làm sao để vẫn giữ được chính mình.
Cũng không ai nói cho cậu, hóa ra nỗi đau về thể xác còn thảm hơn nữa, cậu khó mà thích nghi được. Trong nhà, đám người hầu cố tình sắp xếp cho cậu ăn, mặc, ở, đi lại giống hệt như Dương Thư Nhạc, nghe thì có vẻ công bằng, nhưng thực ra chỉ là một sự mỉa mai đối với cậu. Hơn nữa, cậu cũng đã từng mong chờ vào những người thân ruột thịt của mình nhưng cuối cùng chỉ nhận lại sự bất công.
Cậu như một mảnh cỏ dại mọc giữa thế giới hoang vu.
Thỉnh thoảng, cậu cũng phải tự hỏi, vì sao?
Vì sao rõ ràng cậu mới là kẻ bị ném ra ngoài mười bảy năm, nhưng mọi người lại chú ý đến một kẻ khác. Thế nên cậu thực sự phải dùng sức lực để tranh giành, để đoạt lấy.
Trong quá trình ấy, mọi sự thật diễn ra, mỗi câu nói vang vọng bên tai như lửa đổ thêm dầu.
—— Trần Mặc, mày có thể làm bạn tốt với Thư Nhạc không?
—— Thư Nhạc ở trường sẽ bị người khác nói xấu, mày phải nhớ mày bị ôm sai, không phải là bị tráo đổi.
—— Dương Thư Nhạc học giỏi, giải thưởng với cúp các kiểu rất nhiều, chuyện mày gian lận, nó cũng đứng ra bênh vực, còn mày thì sao?
—— Mấy năm rồi, mấy năm nay mày vẫn không chịu nhường nó một chút nào?
—— Mày phải làm ba năm ở công ty trước mới lên được.
—— Mày hung hăng như vậy, không từ thủ đoạn, mày nghĩ Dương gia sẽ cho mày nắm quyền sao?
—— Trong mắt tao, Dương Chích chỉ có một đứa em trai, mà đó không bao giờ là mày.
—— Dương gia sao lại có một thằng con như mày, cút đi!
—— Trần Mặc, Trần Mặc...
Những năm tháng đó, cứ suốt ngày đêm nháo nhào cày cuốc, bỏ hết sức lực mà cuối cùng chỉ thành trò hề.
Nhiều năm sau, Dương Thư Nhạc đã đứng vững trong Dương gia, trở thành tổng tài mới của Dương thị, không cần phải nhường ai, giữ cả nửa cổ phần trong tay.
Còn Trần Mặc thì lại khác.
Thi đại học không đỗ, làm đủ nghề bao nhiêu năm, từ dưới đáy trèo lên cao tầng, phải đấu đá với đủ thứ kẻ thù, nhưng cuối cùng cũng chỉ rơi vào cảnh sa sút. Bị cha mẹ phản bội, bạn bè quay lưng, cho đến khi bị kẻ thù của Dương thị trả thù, chết thảm trong một đống hoang phế ở vùng ngoại ô.
Cuối cùng, những gì cậu thấy chỉ là bầu trời xám xịt và cái trần nhà bê tông lạnh lẽo, như cả cuộc đời cậu đã mất hết màu sắc.
Hối hận sao?
Chẳng có gì để hối hận cả.
Điều duy nhất cậu hối hận là chỉ đến khi gần chết mới nhận ra cả đời mình đã sống hết mình ra sao.
Cha mẹ có đồng ý hay không, ánh mắt của người khác ra sao, cái nhìn xung quanh…
Tất cả đều chỉ là vô nghĩa.
Cậu, có lẽ chỉ cần xin lỗi chính mình mà thôi.
“Ê, tỉnh dậy đi!”
Bả vai bị ai đó dùng chân đá đá, Trần Mặc dần dần lấy lại được ý thức. Cậu nghe thấy một giọng nói trên đầu: “Dậy đi, đừng giả chết, hù ai hả!”
Xung quanh vang lên đủ loại âm thanh hỗn độn, không rõ ràng.
Ở xa có người tò mò hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Còn có người khinh thường trả lời, “Nhìn kìa, thằng này bị mấy thằng Lý Duệ đánh thảm rồi.”
“Trong nhà nó không phải rất có tiền sao? Vừa mới được tìm về, chắc phải được cưng hơn trứng?”
“Có tiền thì có ích gì? Càng là gia tộc lớn càng phức tạp, càng phức tạp thì càng phải học cách chịu đựng.”
“Tao nghe nói bọn Lý Duệ gọi nó nhiều lần nhưng toàn bị nó làm lơ, tính tình kỳ cục không giống như cái thằng bị ôm sai kia, nên mới bị nhóm này nhắm vào”
“Làm ơn đi, lúc nào mà người tìm người khác gây rối lại có lý rồi?”
Trần Mặc bắt đầu ho khan.
Cơn ho từ từ chuyển thành dồn dập, như muốn lôi phổi ra khỏi lồng ngực.
Cậu chống tay lên, ngửa đầu dựa vào tường để nhìn rõ xung quanh, lại thấy mình mặc bộ đồng phục, tay thì chảy máu, mu bàn tay có vẻ bị thương.
Tất cả những điều này quá mức chân thật.
Chân thật đến nỗi cậu phải mất vài phút mới tiếp nhận rằng mình không hề nằm mơ.
“Đụ má, mày không bị bệnh truyền nhiễm đấy chứ?” Lý Duệ, thằng đầu sỏ trong đám nam sinh, nhìn cậu với ánh mắt đầy căm ghét, như thể đang nhìn một loại virus.
Trần Mặc liếc mắt nhận ra hắn, không phải vì quen biết, mà vì hầu hết những lần bị bắt nạt sau khi chuyển đến Tuy Thành Nhất Trung đều có sự tham gia của thằng này.
Lý Duệ, con trai độc nhất của gia đình Lý gia, nhà bất động sản Huy Viễn, nổi tiếng là kẻ bắt nạt ở trường.
Những sự việc nhỏ như bị đổ nước cát vào ly hay tìm thấy gián trong quần áo chỉ là những trò trẻ con; Trần Mặc từng bị nhóm này hành hạ đến mức phải nhập viện chỉ vì phản kháng.
Cậu nhớ rất rõ thằng này.
Và cũng từng bất chấp tất cả để trả thù.
Năm ấy, Huy Viễn phá sản, thằng nhóc kiêu ngạo này đã phải đến tìm cậu cầu cứu, trong khi lúc đó cậuđã là phó tổng của Dương thị.
Vì vấn đề cổ phần công ty, cậuđã đấu tranh với đại ca Dương Chích đến mức nước sôi lửa bỏng.
Cậu thường xuyên mặc bộ tây trang sang trọng, sử dụng tiếng Anh lưu loát để thương thảo những hợp đồng hàng triệu đô, nhưng mỗi khi đêm về, chỉ có cậu biết mình đã đánh mất bản thân từ lâu.
Quyền lực và tiền bạc là những thứ duy nhất cậu nắm giữ trong tay.
Khi đó, ai cũng biết rằng Dương gia năm đó đã tìm được thằng con trai đó, nó không khác gì một con chó điên.
Giờ đây, đột nhiên cậu trở lại 17 tuổi.
Trần Mặc trước đây thấy mấy thằng này khó đối phó, nhưng giờ nhìn lại, chúng cũng chỉ là đám nhãi ranh thôi.
“Hỏi mày đấy!” Lý Duệ xông tới, chuẩn bị đá một cú.
Nhưng hắn chưa kịp thực hiện đã bị Trần Mặc chặn lại.
Chỉ một giây trước, người mà ho khan như sắp chết ấy giờ đã chống tay đứng dậy từ từ.
Tóc Trần Mặc che khuất mắt, nhưng sắc mặt cậu đã từ đỏ bừng do ho khan dần dần trở lại bình thường, chỉ còn vẻ tái nhợt. Cậu phủi bụi trên áo, ngẩng đầu nhìn bọn chúng, rồi nói với giọng điềm tĩnh: “Không có gì cả. Hồi nhỏ, ăn phải sữa bột kém chất lượng nên sức đề kháng mới yếu, đường hô hấp và dạ dày có chút vấn đề, giải thích vậy có đủ không?”