---môn cờ vây mình chỉ biết sơ sơ thôi nên dịch có hơi khó hiểu, trong quá trình đọc có gì sai sót mọi người có thể góp ý mình sẽ cố gắng sửa lại, cảm ơn mọi người rất nhiều ---
*****
Toàn bộ hội trường vang lên, cùng với những quân cờ lần lượt rơi xuống vang lên âm thanh thanh thúy, vòng thi sàng lọc bộ môn cờ vây chính thức bắt đầu.
Cô bé bắt đầu nước cờ tiểu phi thủ giác, nước cờ vững chắc, cờ trắng ở đầu ngón tay Niên Nhạc từ từ rơi xuống, hai lăm xăm phân, cũng là nước cờ trung quy trung củ.
Cô bé chớp chớp mắt, nước cờ này, thầy và ông đã dạy từ lâu, suy nghĩ một lúc, cô bé cầm lên cờ đen, làm cờ đen đơn trường duyên thế, đối diện cờ trắng thác độ, hai người một đi một về, cô bé vừa mới là tốt một cửa khẩu, thấy cờ trắng đang thuận thế hướng về phía đường biên, muốn chiếm thành.
Thấy đường biên kim giác có khẽ hở, cô bé lập tức ở biên góc chiếm vào, nhưng không ngờ tới chính mình trực tiếp tách thế cờ của mình ra.
Cô bé có chút há hốc mồm, cố gắng ổn định tinh thần thay đổi một số trận địa, nhưng cờ vừa đặt xuống càng thấy kì quái. Năng lực của đối phương tựa hồ so với mình còn cao hơn một chút, chỉ cần chính mình nhảy lên một chút là có thể chạm đến, nhưng đến khi mình thực sự nhảy lên, lại phát hiện đối phương lại cao một chút.
Quy tắc cờ vây quốc tế có chút khác, mỗi ván đấu trong vòng hai tiếng bốn mươi lắm phút, trận đấu của hai người hiện tại đã được hai tiếng ba mươi phút.
Cô bé tự nhẩm thời gian vốn dĩ là vừa phải, hiện tại có chút nhanh, vào lúc thời gian lại trôi qua thêm phân nửa, hai bên cũng đã kết thúc ván cờ, trọng tài tiến đến chụp ảnh số điểm, AI cùng nhân viên cũng nhau tính toán, cô bé thấp thỏm bất an nhìn bàn cờ, cuối cùng trọng tài thông báo kết quả, tuyển thủ Niên Nhạc, cờ trắng 180 điểm, thắng.
Theo quy tắc quốc tế, cờ đen đi trước, giữ lại ba phần tư điểm, cờ trắng chỉ cần vượt qua 176.75 điểm là có thể chiến thắng.
Một điểm tính vì hai mục, bị thắng ba mục, tiêu chuẩn của đối phương giống như giống như chỉ cao hơn mình một tí xíu, cô bé cố gắng nhịn xuống nước mắt sắp rơi, hốc mắt phiếm hồng.
“Anh trai, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu nữ nghèo.” Cô bé nghẹn nước mắt nhìn tên của mình, xác nhận lại thành tích thi đấu, “Chờ em mười năm sau, anh tuyệt đối không phải đối thủ của em!”
“Sau những trận đấu em sẽ càng mạnh mẽ hơn.” Niên Nhạc ngồi xổm xuống, cười khẽ nhìn thẳng cô bé, “Em càng ngã em sẽ càng mạnh.”
“Em mới không cần người thắng an ủi.” Cô bé quật cường lau lau nước mắt, “Anh trai, anh hãy nhớ cho kỹ, em tên Tuyết Kỳ, một ngày nào đó em sẽ đánh bại anh!”
Nhìn cô bé lau nước mắt xoay người chạy đi, Niên Nhạc mỉm cười, đi đến màn hình hiển thị kết quả thi đấu phía trước, tìm kiếm tên của mình, nhìn danh sách người chiến thắng trận đầu, cùng với chỗ trống kế bên, Niên Nhạc ánh mắt trầm ổn.
Chín mươi tám cặp luân phiên thi đấu, dùng tích phân chọn lọc, người thắng tích được hai điểm, cờ hòa được một điểm, người thua không tính điểm, tám trận thi đấu ít nhất muốn thắng phải hạ được sáu trận, khi đó mới có thể ổn thỏa tiến vào 32 người mạnh nhất.
Thi đấu vừa bắt đầu, trận đầu tiên thắng lợi, xem như khỏi đầu tốt đẹp.
Niên Nhạc đứng ở màn hình quan sát hồi lâu, cô bé đã chạy về phía sân ngoài, khóc lóc nhào vào lòng của ông mình.
“Ai ai ai, sao lại khóc thế này?” Ngoài cửa ông lão đón cháu gái của mình nhìn cô bé vành mắt đỏ hồng, không cần cô bé trả lời, ông căn bản đoán được đáp án.
“Không sao đâu Kỳ Kỳ, ông đã nói với con trước đó rồi, thắng bại là chuyện thường.” ông lão bế tiểu công chúa nhà mình lên, kiên nhẫn an ủi, “chờ về đến nhà, chúng ta phục bàn nhìn xem nơi nào hạ sai, về sau chú ý là được.”
“Năng lực của anh ta so với con mạnh hơn một chút, tuổi tác cũng lớn hơn con!” Cô bé khó nén ủy khuất, ông lão nghe vậy cũng hiểu được ý của cháu mình.
Khi thi đấu cờ vây sẽ được chia ra tuổi tác hoặc giới tính, tổ nhi đồng, tổ thiếu niên, tổ thành niên, tổ nam hoạc tổ nữ, nhưng cờ cũng không phân chia loại lựa chọn, cháu gái nhà mình tuổi còn nhỏ, so ra kém các kì thủ khách cũng vài thập niên, xác thật có điểm có hại.
Ông lão đem cháu gái bế lên xe, nhìn cô bé bộ dáng mắt ngập nước, đáy lòng cũng có chút nghi hoặc.
Cháu nhà mình trình độ thế nào, ông lão là người biết rõ nhất, so với các kỳ thủ thành niên lợi hại hơn chút, tuy rằng có thể nghĩ đến có người mới nhiều, nhưng lần đầu tiên thua cũng không đến mức ủy khuất như này.
Vừa về đến nhà, cô bé lập tức bắt đầu phục bàn, tức giận đem quân cờ đặt trên bàn, muốn cho ông của mình hỗ trợ xem xem rốt cuộc sai ở chỗ nào.
Ông lão nhìn ván cờ trước mặt, sau một hồi nhịn không được cười một tiếng, giơ tay sờ đầu cháu gái của mình.
“Ngoan ngoan, con vận khí không tốt rồi, gặp được cao thủ rồi.”
“Cao thủ?” Cô bé vừa nghe thiếu chút nữa dậm chân, “Ông, anh ta mới thắng con có 3 mục, như thế nào lại tính là cao thủ!”
“Con nhìn không ra cũng bình thường, cậu ta năng lực so với con cao hơn rất nhiều, cục này rõ ràng chính là đang chỉ đạo cho con.” Ông lão hòa ái nhìn về phía cô bé, “Lúc con hạ cờ, một chút cũng không cảm giác được sao?”
Cô bé sửng sốt một lát, nhớ tới cảm giác kỳ quái lúc đánh cờ lúc nãy, chính mình nhảy lên một chút là có thể chạm đến, nháy mắt không nói nên lời.
“Người này có lối đánh rất ổn.” Ông lão tiếp tục quan sát thế cờ trắng, "Cậu ta nếu như chỉ nghĩ đến việc thắng, chỉ sợ con chưa đến được nửa ván liền thua rồi.
Có lẽ là cậu ta thấy con có chút thiên phú, lại không nghĩ tới lần đầu tiên con thua lợi hại như vậy, đánh tan tin tưởng về sau, cho nên cùng con hạ một ván cờ chỉ đạo, hơn nữa vẫn là tiểu mục số thủ thắng."
Cô bé chớp chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ đến câu nói anh trai kia an ủi mình, hiện tại bình tĩnh lại có điểm rõ ràng, nhưng lại nhớ tới câu nói không biết nông cạn kia của mình, trong lúc nhất thời trên mặt không nhịn được nóng lên.
Nhìn cháu gái ngượng ngùng nhìn chằm chằm mặt đất, ông lão nhìn ra được cô bé có vài phần áy náy, giơ tay vỗ vỗ lưng cô bé.
“Tiểu Kỳ, ông đã từng nói cho con đạo lý như ‘nhân ngoại hữu nhân’*, cũng giảng qua ‘mãn chiêu tổn hại, khiêm được lợi’*, đều không bằng bàn cờ này mang tới cho con nha.”
*nhân ngoại hữu nhân: người tài giỏi chắc chắn có người tài giỏi hơn.
*mãn chiêu tổn hại, khiêm được lợi: nguyên văn ‘khiêm thụ ích, mãn chiêu tồn’ tức là khiêm nhường sẽ được nhận lợi ích, được cho thêm, tự mãn sẽ bị mất đi, chuốc lấy tổn hại. Người tự cao tự đại, tự ngã trên cao,, dù đi tới đâu cũng không nhận được sự chào đón.
“Nhưng, nhưng anh ấy vì sao chỉ mới ở nghiệp dư bậc ba.” Tuyết Kỳ giương mắt thật cẩn thận mở miệng, “Tuổi của anh ấy nhìn cũng không lớn lắm, hình như là sinh viên đại học.”
“Sinh viên?” Lúc này đến phiên ông lão kinh ngạc, nhịn không được cảm thán.
“Đứa nhỏ này quả thật rất có thiên phú, khẳng định bỏ xa con rất nhiều, cờ lực không yếu, tâm tính cũng rất tốt, hẵn là phải nổi danh trong giới cờ vây rất lâu rồi mới đúng, sao có thể chỉ ở nghiệp dư bậc ba được?”
Cô bé chớp mắt vài cái, có điểm không thể tin được.
Tôn đô giả đô, lợi hại như vậy vì cái gì không đi khảo đoạn?
“Không tin thì ông với con đánh cược đi, mấy trận thi đấu sau con đi xem cậu ta thi đấu, tuyệt đối cậu ta có thể thắng ít nhất bốn trận liên tiếp!”
Trong mắt ông lão hiện lên một tia giảo hoạt, “Nếu không đúng, ông sẽ đưa bộ quân cờ ngọc mã não kia cho con.”
“Nếu ông thắng ông muốn cái gì?” Cô bé ánh mắt sáng lên, tinh thần nháy mắt tỉnh táo.
“Nếu ông thắng.” ông lão ngượng ngùng ho khan hai tiếng, “Kỳ Kỳ giúp ông tìm phương thức liên hệ của cậu ấy cho ông.”
Đã lâu không gặp người có thiên phú cao như vậy, chưa kể còn là người trẻ tuổi như vậy, ông lão trong lòng nổi lên tâm tư muốn thu người ta làm học trò.
Nếu đối phương có sư phụ, ông lại càng muốn được gặp một lần, nhìn xem sư phụ nhà nào làm việc thất trách như vậy, có đứa học trò trình độ cao như vậy, vậy mà cũng không biết đem đối phương đi thi thăng bậc, thế nhưng lại làm cho món bảo thạch phủ bụi trần, còn không biết đem danh khí học trò mình nổi lên nữa!
***
Niên Nhạc đạp chiếc xe đạp màu xanh lục trở lại khu biệt thự, đậy nắp nồi đang hầm canh lại, đem bàn cờ hôm nay ra phục bàn.
Cô bé đó thiên phú thực sự không tồi, nếu có thể kiên trì, tương lai sau này thành tựu sẽ rất lớn.
Hoắc Úy Nhiên hôm nay dường như không có ăn uống gì, cơm trưa cũng không xuống lầu, Niên Nhạc bưng mâm đồ ăn lên lầu đặt trước cửa phòng hắn, một tiếng sau quay lại, bên trong đồ ăn cũng không thấy đụng đến một muỗng.
Buổi chiều Niên Nhạc đang chiên đồ ăn, thấy hắn trầm mặc bước xuống lầu, trong tay còn cầm thứ gì đó.
Chờ Niên Nhạc ngồi xuống, Hoắc Úy Nhiên nhìn đến màn chiếu gần đó, đem máy chiếu đặt trên bàn mở lên, click mở, âm nhạc thê mỹ nháy mắt vang lên.
“Kia nương tử, phụng mệnh cha mẹ, lời người mai mối, dục gả làm vợ cho quan nhân ……..”
Niên Nhạc cầm lấy chiếc đũa, nhìn cậu em ở trước mặt, nếm thử món trứng thịt bò mình làm, không biết hôm nay vì cái gì hắn nổi hứng lên vừa muốn ăn cơm vừa nghe nhạc vậy nhỉ.
“Gả cưới tất cả không khỏi mình…..
Bước vào động phòng a cởi y phục xuống a,
Quan nhân chẳng biết đi đâu chỉ để ta phòng không gối chiếc,
Chỉ hận thời phong kiến nghiệp chướng này, tân hỉ lại dường như nhập táng….."
Âm thanh được điều chỉnh cao hơn, Niên Nhạc thấy ánh mắt Hoắc Úy Nhiên nhìn chằm chằm mình, cho rằng hắn cũng muốn thử, anh dùng đũa chung gắp một miếng thịt bò, đặt vào trong chén của hắn.
Hoắc Úy Nhiên nhìn miếng thịt bò trong chén, môi giật giật, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn về phía Niên Nhạc.
“Bài hát nghe hay lắm sao?”
“Không tệ.” Niên Nhạc đối với em trai trước mặt mỉm cười, không nghĩ tới Hoắc Úy Nhiên thích phong cách âm nhạc như vậy.
Hoắc Úy Nhiên nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười của Niên Nhạc, trầm mặc hồi lâu.
Anh ta là nghe không hiểu tiếng Trung hở?
Mặc dù hắn đó giờ ở Úc Châu, nhưng Hoắc Úy Nhiên nghe bài hát này còn biết rất rõ bài hát này rõ ràng đang phê phán cách đối xử của thời phong kiến ngày xưa một cách rất mãnh liệt nữa kìa!
Ờm cũng có thể là chưa biểu hiện rõ ràng cho lắm.
Niên Nhạc ăn được một nửa, thấy Hoắc Úy Nhiên một tay ấn ấn máy chiếu, một lát sau máy chiếu lại lần nữa vang lên, lần này chỉ có một đoạn lặp đi lặp lại.
“Chỉ hận thời phong kiến nghiệp chướng này.”
“Chỉ hận thời phong kiến nghiệp chướng này.”
“Chỉ hận thời phong kiến nghiệp chướng này.”
Niên Nhạc liếc nhìn Hoắc Úy Nhiên một cái, chính anh cũng từng thấy một người nghe một bài hát nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy có người chỉ nghe một câu duy nhất đó.
Đáy lòng có chút kì quái, nhưng anh vẫn nên tôn trọng sở thích của người khác thì hơn.
Một câu hát truyền ra không biết bao nhiêu lần, tốc độ Niên Nhạc vẫn như cũ, cơm nước xong, rửa sạch xong chén dĩa, phát hiện Hoắc Úy Nhiên vẫn như cũ chăm chú nhìn mình, anh nhìn hắn mỉm cười.
“Ăn no rồi sao?”
Niên Nhạc nhìn Hoắc Úy Nhiên nhấp môi, tựa như hắn đang cố gắng kìm cảm xúc mình xuống vậy, trong tay gắt gao xiết chặt máy chiếu, tắt âm thanh đi, đứng dậy nhanh chóng đi về phòng.
Nhìn hành động khó hiểu của hắn, Niên Nhạc im lặng tự hỏi một lúc không có kết quả, vậy thôi khỏi nghĩ nữa.
Anh chưa có bao giờ làm bất kì hành động phản nghịch nào trước đây, nên không theo kịp mạch não của cậu em phản nghịch này cũng là chuyện bình thường thôi.
Hoắc Úy Nhiên chưa bao giờ có cảm giác như thế này bao giờ.
Như là một đấm đấm vào bông vậy, đối phương dường như đã hoàn toàn ấn định hắn, đối với bất kì kháng nghị nào đều không đặt vào mắt, thậm chí còn có thể nở ra nụ cười tươi kia nữa.
Cảm giác như anh ta xem hắn phảng phất như một con cún nhỏ cáu kỉnh không chịu nghe lời, anh mỉm cười cầm thước, kiên nhẫn mười phần.
Hoắc Úy Nhiên nắm chặt máy chiếu trong tay, kiệt sức dựa vào bức tường, cánh tay cơ bắp cân xứng siết chặt, một lúc sau vẫn không thể giải tỏa được cảm xúc trong lòng.
Đem chén dĩa đặt vào máy rửa bát, Niên Nhạc giơ tay xoa lỗ tai của mình, anh đi kiểm tra một vòng ở lầu hai, ngoài ý muốn phát hiện ra có nơi dành riêng cho việc giặt quần áo.
Bên trong có mấy cái máy giặt lớn nhỏ, Niên Nhạc cẩn thận dùng máy ảnh phân rõ, phân biệt từng cái, cái nào giặt đồ hằng ngày, cái nào giặt chăn mền.
Đem khăn trải giường cùng với chăn trong phòng khách lấy ra bỏ vào trong máy giặt, lại đem quần áo mấy ngày nay để vào một cái máy giặt khác, Niên Nhạc nghiên cứu một lúc, cuối cùng cũng đem hai cái máy giặt hoạt động.
Thiết lập thời gian giặt là 45 phút, Niên Nhạc đang chuẩn bị rời đi, quay đầu thấy Hoắc Úy Nhiên một tay ôm vỏ chăn và quần áo.
Hoắc Úy Nhiên không nói gì, xoay mặt tránh đi ánh mắt của Niên Nhạc.
“Máy giặt có thể ấn tạm dừng.” Niên Nhạc nhìn về phía máy giặt, “Quần áo của tôi cũng không nhiều lắm, muốn giặt cùng không?”
Hoắc Úy Nhiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt đạm mạc, trên người viết đầy chữ kháng cự.
Vừa có thói quen ở sạch mà còn thêm phản nghịch nữa chứ.
Niên Nhạc đã hiểu, nghiêng người nhường chỗ cho Hoắc Úy Nhiên bước vào phòng giặt quần áo.
Hoắc Úy Nhiên mắt nhìn về phía máy giặt đang hoạt động, đem quần áo trong tay bỏ vào sọt đồ dơ, tựa hồ là vì muốn cùng với Niên Nhạc phân rõ giới hạn, đem cái sọt đồ dơ khác dịch ra chỗ của mình ra xa một chút.
Niên Nhạc nhìn thấy hành động của hắn, bây giờ anh cũng biết lý do tại sao những người ở Hoắc gia đau đầu với hắn rồi.
Một tay cơ bản cũng có thể thao tác máy giặt, Niên Nhạc chờ quần áo của mình giặt sạch sẽ, đem quần áo từ trong máy giặt ra, trở lại phòng giặt, chỉ thấy Hoắc Uý Nhiên đã đem quần áo của hắn bỏ vào lồng giặt.
Một tay bỏ quần áo, một tay vặn nắp chai, ở khe đổ nước giặt đổ vào, tuy máy giặt có luôn cả chức năng sấy, giặt xong chỉ cần đem ra phơi thôi, nhưng Hoắc Úy Nhiên có thói quen mang quần áo ra phơi nắng, một tay tròng quần áo lên giá áo, cầm quần áo và khăn trải giường đã sạch sẽ, trước khi lên lầu còn không quên liếc nhìn Niên Nhạc vài cái.
Người khác có đôi tay làm việc, hắn một tay cũng có thể làm được.
Đối mặt với ánh mắt của Hoắc Úy Nhiên, Niên Nhạc đưa tay, vì hắn vỗ vài cái.
Khá tốt, tự lập tự cường, lại sang huy sang.
Nghe được tiếng vỗ tay bên cạnh truyền đến, Hoắc Úy Nhiên nhìn về phía ánh mắt khen ngợi của đối phương, bước chân dừng một chút, ngay sau đó bước nhanh như chạy lên lầu, trở lại phòng, đóng cửa phòng.
Chỉ là giặt quần áo thôi mà, anh ta làm như Hoắc Úy Nhiên hắn làm được chuyện lớn không bằng vậy.