Củ cải xào mộc nhĩ, khoai tây hầm thịt bò nạm, gỏi ngó sen, ức gà chiên, và thêm một chén canh đậu hủ thịt nạc hoàn toàn không vấn đề.

Đối mặt với ánh mắt lấp lánh của “người vợ”, Hoắc Úy Nhiên không nhanh không chậm cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng đồ ăn nếm thử một miếng, hàm đạm vừa phải, không có một chút dầu dư thừa nào, trong lúc nhất thời …… vậy mà không có gì để bắt bẻ hết trơn.

“Thế nào?” Niên Nhạc cởi tạp dề xuống, ngồi đối diện Hoắc Úy Nhiên, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Hai ngày bốn một ngày lận đó, ở đây nguyên liệu nấu ăn đều là miễn phí không cần phải bỏ tiền ra, cho anh làm mười bữa đều được kìa. 

Giương mắt nhìn thấy mồ hôi trên trán của người con trai đối diện, Hoắc Úy Nhiên trầm mặt không nói gì. Hai người an tĩnh đem đồ ăn trên bàn ăn sạch sẽ, Hoắc Úy Nhiên thấy anh đứng dậy, đem chén dĩa để vào bồn rửa chén, cẩn thận rửa sạch phòng bếp cùng mặt bàn, đôi mắt hơi rũ xuống, sắc môi thanh thiển, đúng chuẩn hình dáng của người vợ nhỏ.

“Hôm nay ăn có hơi muộn, bữa cơm tiếp theo lúc 5 giờ cậu thấy thế nào?” Niên Nhạc liếc nhìn thời gian, hiện tại đã tới giữa trưa, hắn nói một ngày 3 bữa mà bây giờ cũng đã qua bữa sáng luôn rồi, hiện tại chỉ có thể làm thiếu một bữa.

Ăn người miệng đoản*, Hoắc Úy Nhiên lạnh nhạt lên tiếng, sườn mặt nhìn sang chỗ khác.

(*ăn đồ người ta nấu, nói chuyện mềm mỏng hơn)

“Tôi sẽ trả phí nấu cơm cho anh.”

Tuyệt đối sẽ không thèm ăn quỵt người này.

Nghe được cậu em trai còn phải trả tiền, Niên Nhạc ngẩn người 2 giây, bỗng chốc nhận ra cậu em trai trong thời kì phản nghịch này hình như so với tưởng tượng hiểu chuyện đấy nhỉ, ít nhất, hắn có thể nhìn đến giá trị của một người lao động.

Nhưng đã ăn ở miễn phí, lại còn nhận tiền của người ta, mấy nhà tư bản nghe xong chắc khóc thét.

“Không cần.” Niên Nhạc mang theo ý cười, nhìn về phía Hoắc Úy Nhiên.

“Cậu thích ăn là được.”

Trong thanh âm đè xuống mấy phần vui sướng, Hoác Úy Nhiên lạnh nhạt dùng dư quang nhìn lướt qua người con trai kia, phát hiện lời nói vui phát ra từ nội tâm, không chút giả dối.

Nhìn anh tựa hồ rất có cảm giác thành tựu, tràn ngập tình yêu và vui sướng.

Nhưng Hoắc Ủy Nhiên sẽ không thích anh, càng sẽ không miễn phí hưởng thụ anh lấy danh nghĩa tình yêu làm sự tình, đến cuối cùng, việc này sữ thành một bút tính không rõ lời giải.

“Dựa theo tiêu chuyển nấu cơm tận nhà, tôi sẽ đưa tiền phí cho anh.”

Hoắc Úy Nhiên nhìn về phía Niên Nhạc, trong giọng nói lạnh nhạt còn mang theo sự ‘không cho phép từ chối’ 

 “Sau này khi nào anh quyết định rời đi, tới phòng tìm tôi, tôi sẽ thanh toán toàn bộ chi phí một lần cho anh.”

Niên Nhạc đứng tại chỗ, rất có thành ý vẫy vẫy tay, thật sự chưa bao giờ gặp qua người nào kiên quyết cho người khác tiền đến vậy.

“Anh muốn lấy thì lấy, không muốn cũng phải lấy." Hoắc Úy Nhiên lạnh lùng liếc Niên Nhạc một cái, “Tôi và anh như nhau, nhiều nhất chỉ có giao dịch như vậy.”

Niên Nhạc ánh mắt phức tạp nhìn cậu em trai.

Cậu ta người còn quá tốt đấy chứ.

Hoắc Úy Nhiên không tiếng động khẽ nhìn “người vợ” mà mẹ hắn chọn, hắn hình như nhận ra chính bản thân hắn không thích bị những thứ như tình cảm bị trói buộc, im lặng không nói gì, cúi đầu an tĩnh xoa xoa bàn, đôi mắt thấp liễm.

Hắn có thể dễ dàng khống chế được cảm xúc, không có lộ ra sự khổ sở trong lòng.

Hoắc Ủy Nhiên bị tâm trạng không tên này kéo cho trầm xuống, theo bản năng nhìn cánh tay của mình.

Mẹ không nói cho Niên Nhạc biết tình huống hiện tại của hắn, và anh cũng đã nhìn thấy cánh tay bó thạch cao này của hắn rồi, có một chút khó hiểu, chấn thương này chín phần là không thể chữa khỏi.

Ai có thể giải thích cho hắn vì cái gì là người trước mặt không chịu rời đi, còn muốn chăm sóc cho hắn nhiều hơn, là bởi vì anh cho rằng cánh tay này của hắn có thể tốt lại sao.

Hiện tại cũng vậy, anh có thể hay không cho rằng, chỉ cần chờ cánh tay của hắn tốt một chút liền như vậy khiến người ta không chán ghét?

Hoắc Úy Nhiên cảm thấy yết hầu chua sót, đơn giản không nhìn tới thân ảnh trước mặt, đứng dậy đi lên lầu, đem chính mình quay về phòng.

Niên Nhạc có phần bị ám ảnh cuõng chế, đem miếng giả lau xếp lại thành khối vuông ngay ngắn thả lại chỗ cũ mới thấy thoải mái.

Toàn bộ quá trình, Niên Nhạc nhận thấy có ánh mắt nhìn mình, khi quay đầu lại, Hoắc Ủy Nhiên đã lên lầu.

Bất chấp cậu em trai có hào phóng thế nào, Niên Nhạc càng có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Ngày mai cuộc thi đấu cờ vây sẽ chính thức bắt đầu, bởi vì bàn trong phòng ngủ khá nhỏ, Niên Nhạc đem bàn cờ gấp gọn đem xuống phòng khách, lấy quân cờ ra, trong tay còn cầm theo quyển cẩm nang cho cờ vây, một lần nữa đem ván cờ lúc trước bày ra, một quân lại một quân đặt lên bàn bờ, lại nghiên cứu một lần nữa.

 Loại luyện tập này gọi là ‘phục bàn’, tựa như lúc học sinh ôn tập làm đề giống nhau, mỗi lần xem lại đều có cảm giác mới.

Bày ra thế cục đối chiến với ông lão lúc trước, Niên Nhạc rũ mắt trầm tư, không ngừng suy đoán thế cục trong đầu, năng lực khống chế thế cục của ông lão cực mạnh, hơn nữa đạt đến hình thế của cờ vô cùng đẹp, nếu lúc đó anh không khinh địch, bố cục càng vững vàng một ít, thắng bại chỉ sợ khó mà nghĩ đến.

Đây là Niên Nhạc đến Giang Châu hạ đệ nhất bàn cờ, một ông chủ của khách sạn đã có năng lực mạnh như vậy, chỉ sợ khi thi đấu gặp được càng nhiều cao thủ.

Niên Nhạc rủ mắt, ý thức hoàn toàn chìm vào ván cờ, tìm kiếm khẽ hở trên thế cờ hoàn mĩ của đối phương để lật thế cục đem mình chiến thắng, suy nghĩ đến 200 hướng đi, bàn cờ trước mắt dần trở nên mơ hồ, phần đầu đau đớn co rút vài cái, đầu nảy lên một cổ choáng váng.

Một tay đỡ trán, Niên Nhạc nhắm mắt quét sạch suy nghĩ trong đầu, thuần thục làm mấy cái hít sâu, chậm rãi chờ đợi cơn đau đầu kết thúc.

Thời gian lặng yên không một tiếng động trôi qua, bên cạnh bỗng truyền đến âm thanh, Niên Nhạc mở mắt ra, thấy Hoắc Úy Nhiên đang từ lầu hai đi xuống, ở một mảnh tối tăm đi về phía tủ lạnh, từ bên trong tủ lạnh lấy ra một chai nước.

Niên Nhạc cảm thấy đầu mình khôi phục lại không ít, đứng dậy bật đen, nhìn Hoắc Úy Nhiên cánh tay không tiện cầm chai nước, sắc mặt nhẹ nhàng bước đến.

“Cần tôi giúp cậu mở chai nước sao?”

Hắn vậy là không bị đả kích.

Hoắc Úy Nhiên mắt xám nhàn nhạt đảo qua “vợ nhỏ”, một tay cầm chai nước, nghiêng một góc, từ trên khối cơ bụng xẹt qua, nắp chai nháy mắt rơi xuống, trên mặt đất bật lên 2 cái.

(Mình quyết định đổi từ "người vợ" sang "vợ nhỏ" cho đáng yêu, người vợ bé nhỏ hihi)

Hoắc Úy Nhiên toàn bộ quá trình đều không nói câu nào, ngửa đầu uống hai ngụm nước, một tay cầm cái chai đi lên lầu, tư thái cô lãnh.

Niên Nhạc yên lạnh nhìn theo bóng dáng Hoắc Úy Nhiên, nhặt nắp chai rơi dưới đất, mày khẽ nâng.

Sáng hôm sau, Hoắc Úy Nhiên đúng giờ xuống lầu, chú ý tới Niên Nhạc ở phòng bếp còn đang bận rộn, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Trên bàn cơm trước mặt có để vài thứ, là vài miếng bánh mì.

Còn có một lọ mứt trái cay chưa khui.

Đây là một lọ hoàn toàn mới.

Phong kín tốt tới mức người bình thường không sử dụng dụng cụ đều mở không ra.

Tối hôm qua cự tuyệt không cần sự trợ giúp của anh, hôm nay làm như vậy chính là khiêu khích hắn.

Hoắc Úy Nhiên lẳng lặng nhìn chằm chằm lọ mức trái cây, lại giương mắt nhìn thân ảnh Niên Nhạc đang bận rộn trong bếp.

Bưng nồi bí đao xào ra, Niên Nhạc vừa quay đầu liền nghe “cạch” một tiếng, Hoắc úy Nhiên ngồi đó như chưa có gì xảy ra, ánh mắt như thường, an tĩnh ngồi một góc bàn ăn, nhưng lọ mứt trái cây trên mặt bàn rõ ràng có dấu hiệu di chuyển.

Hắn hẳn là vừa mới thử mở ra.

Nhưng là không thành công.

Niên Nhạc cố gắng kiềm khóe miệng đang muốn cong lên, đem đồ ăn đặt lên bàn, dọn xong bộ đồ ăn lại ngồi xuống phía đối diện Hoắc Úy Nhiên, cầm lọ mứt trái cây qua.

“Tôi lúc trước cũng từng bị thương ở cánh tay.” Niên Nhạc ánh mắt mang vài phần cười nhẹ, nhìn về phía cậu em trai trước mặt, tưởng tượng đến cảnh ngày hôm qua một hai phải đưa tiền của hắn, tâm tình không khỏi vui sướng.

“Tôi sẽ dạy cho cậu cách mở đồ hộp bằng một tay.” 

Niên Nhạc giấu tay phải, tai trái đem lọ mứt đặt lên bàn, vỗ vỗ đáy hộp vài cái, sau đó đem lọ đặt chính giữa hai chân, một dừng sức, lọ mứt vững vàng bị mở ra, tỏa ra mùi trái cây thơm ngọt.

Hoắc Úy Nhiên lâm vào trầm mặc, lẳng lặng nhìn cặp chân thẳng tắp ẩn sau chiếc quần dài trước mặt, còn có lọ mứt ở giữa hai chân.

Động tác còn lớn mật khiêu khích hắn.

Như vậy cũng là mẹo.

Niên Nhặc đem lọ mứt trái cây đã được mở đặt trước mặt hắn, lại phát hiện ánh mắt Hoắc Úy Nhiên nhanh chóng xoay sang hướng khác, sườn mặt lạnh lùng, càng không có ý định nếm thử.

Niên Nhạc dừng một chút, ý thức được hắn có khả năng ít nhiều là có thói quen sạch sẽ, vì thế đem lọ mứt mình vừa mở kéo về trước mặt mình, một lần nữa từ tủ lạnh lấy ra một lọ mới, đặt bên cạnh Hoắc Úy Nhiên.

“Hôm nay buổi sáng tôi có trận thi đấu đầu tiên.” Niên Nhạc thanh sắc như thường, trong mắt hàm chứa vài phần bối rối, “Đại khái tầm giữa trưa sẽ về.”

“Ừm.” Hoắc Ủy Nhiên hờ hững lên tiếng, không thèm để ý trong đầu xuất hiện cảnh tượng lúc nãy, thẳng đến khi không biết người đối diện rời đi khi nào, biệt thự lại còn lại mình mình hắn, Hoắc Uý Nhiên mới hoàn hồn.

Anh hình như hôm qua có nói với hắn là đi tham gia thi đấu, Hoắc Úy Nhiên đứng dậy bước đến cửa sổ, nhìn lướt qua sân rỗng tuếch, như bình thường bước lên trên lầu, trở lại căn phòng không có nửa phần ánh sáng nào của mình.

Ánh sáng bên ngoài tựa hồ không chói mắt đến vậy, đi vào phòng ngủ, ngược lại bên trong có vẻ u ám.

Hoắc Úy Nhiên giảm độ sáng của đèn ở đầu giường, tầm mắt có chút mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn được trong phạm vi căn phòng.

Lúc mẹ hắn chọn người, hẵn có nghiên cứu qua loại người mà hắn sẽ thích.

Cảm xúc ôn hòa ổn định, khí chất văn nhã ôn nhuận, tâm luôn có sự yêu thích với sự nghiệp của mình, còn có thân hình dung mạo kia, còn có bàn tay thon dài hoàn mỹ kia nữa.

Hoắc Úy Nhiên ý thức được hắn chưa bao giờ nghĩ đến hình mẫu lý tưởng người bạn đời của hắn là người như thế nào, vậy mà mẹ của hắn có thể dùng tiền và cả quan hệ là có thể tìm ra được.

Chỉ là tuổi tác có hơi hơn hắn.

Hoắc Úy Nhiên nhìn ánh đèn trên đầu giường, ý thức được mình đang suy nghĩ đến việc gì, nhanh chóng kéo suy nghĩ của mình lại, ánh mắt dời khỏi ánh đèn, lại không tự giác rơi xuống cánh tay đang bó thạch cao của mình.

Anh ta có thể không biết rõ lắm tình hình thực tế của hắn, nếu không anh cũng sẽ không lấy chuyện đồ hộp ra đùa với hắn, Hoắc Úy Nhiên hiện tại không biết sau khi anh biết được tình hình của hắn anh sẽ phản ứng như nào nữa.

Ép duyên vốn dĩ sẽ không thể nào nãy sinh tình cảm với đối phương, chỉ là một thủ đoạn để hoàn thành nghĩa vụ do đời trước áp đặt cho họ thôi, hắn tuyệt đối sẽ không vâng theo lời của mẹ hắn, huống chi hiện tại Hoa Quốc đã đc tự do yêu đương, chỉ cần một bên không đồng ý, hôn sự này cũng sẽ không được hoàn thành.

Hoắc Úy Nhiên chắc chắn chính mình sẽ không đồng ý, chẳng sợ mẹ hắn lại dùng thủ đoạn như nào, hắn nhất quyết không lung lay.

***

Cự tuyệt ý tốt của bác tài xế của Hoắc gia muốn đi anh đi, Niên Nhạc ngồi trên chiếc xe đạp màu xanh một đường thẳng không trở ngại đi vào hội trường, mặc dù đi sớm một tiếng, nhưng cổng hội trường vẫn yêu cầu xếp hàng để kiểm tra.

Cờ vây, Hoa Quốc chính là nơi duy nhất có thể cho tất cả các kỳ thủ nghiệp dư cũng như các kỳ thủ chuyên nghiệp thi đấu cạnh tranh với nhau, tiền thưởng có thể cao đến 300 vạn, tuy rằng chỉ mới tổ chức được 3 lần nhưng lực ảnh hưởng rất cao.

Đặc biệt lần này số người báo danh còn nhiều hơn hai ngàn người tham gia, trải qua mấy vòng thi đấu tuyển chọn tàn khốc ở Thượng Hải, chỉ còn lại 289 người được đến Giang Châu tham gia tuyến hạ thi đấu, lần thi đấu này còn chiếm được một chút tiện nghi, thời gian thi đấu trùng hợp với thời gian thi đấu cờ vây League cấp Giáp, phần lớn các kỳ thủ đều thi đấu tổ đội, anh chỉ có thể tham gia trận thi đấu khác, cấp còn lại chỉ còn chức nghiệp kỳ thủ, đây là cơ hội tốt để tranh giành tiền thưởng.

Niên Nhạc thông qua an kiểm, từ số thứ tự và vị trí đã tìm được tên của mình cùng bàn thi đấu, một lúc sau, ngồi vào vị trí không đến vài phút, anh thấy một cô bé khoảng tám chín tuổi, trên đầu còn búi hai búi bánh bao nhảy nhót xuyên qua đường đi, ánh mắt nhìn bàn thi đấu xung quanh, cuối cùng vui vẻ ngồi xuống vị trí đối diện Niên Nhạc.

Các kỳ thủ ngồi xung quanh nhìn cô bé, sôi nổi hướng Niên Nhạc ánh mắt hâm mộ.

Vòng thứ nhất gặp được đứa bé, không thể không nói, vận khí này thật là tốt.

Thi đấu còn chưa bắt đầu, cô bé chú ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh, đối với Niên Nhạc nở một nụ cười thần bí.

“Anh trai, anh tốt nhất đừng cao hứng quá sớm.”

“Tại sao?” Niên Nhạc mỉm cười hơi hơi cúi người, ngiêm túc lắng nghe lời cô bé nói.

“Đừng nhìn em tuổi còn nhỏ, nhưng em đã đánh bại vô địch kỳ thủ của Cung Thiếu Niên đó nha, mấy vị lão sư kia hoàn toàn không phải là đối thủ của em đâu.” Cô bé nói lên việc này, nhịn không được đắc ý.

“Ông nội của em cùng ba ba đánh cờ đều sẽ dạy em chơi cờ, em cũng nhận được rất nhiều giải thưởng, trong tủ cũng có rất nhiều giải thưởng đó.”

“Vậy em quả thật rất lợi hại đó nha.” Niên Nhạc tự đáy lòng khen ngợi cô bé, từ khi học đại học đều không còn nhiều người tham gia cờ vây, độ tuổi như cô bé học cờ vây lại càng ngày càng ít, hơn nữa thời gian học cờ vây tốn rất nhiều thời gian, thi đấu khảo thí khó khăn lại cực kì cao, rất nhiều bậc trưởng bối đều khuyên con cháu mình từ bỏ con đường này.

“Em hiện tại là nghiệp dư bậc bốn, chờ đến lên nghiệp dư bậc năm, em có thể trở thành vận động viên cấp hai quốc gia rồi.” Cô bé kiêu ngạo nâng cằm lên, “Anh trai ở cấp nào vậy?”

Niên Nhạc nghe vậy, ánh mắt vẫn như cũ ấm áp trầm ổn, “Nghiệp dư bậc ba.”

“Anh trai, anh như thế nào cấp bậc còn thấp hơn em vậy.” Cô bé nhịn không được cười trộm. “Nếu không phải thi đấu phải rút thăm thứ tự thi đấu, em ở cấp bậc cao như này, còn muốn anh đấu cùng em sao.”

Niên Nhạc nhìn cô bé tự mãn như công xòe đuôi hơi hơi mỉm cười, theo trong tài tuyên bố thi đấu bắt đầu, Niên nhạc khom người hành lễ, cô bé cũng ra dáng cúi người, trong mắt mang theo ngạo khí tất thắng.

Niên Nhạc cầm cờ trắng đặt xuống cờ chung, thời gian trôi qua, cô bé kẹp cờ đen đạt bên phải tiểu mục, dùng tay ấn xuống chuông cờ chung, hàng năm tham gia các loại thi đấu, cô bé đối với quy tắc tương đương biết rõ.  

******

Mấy hôm nay minh có chút bận nên thời gian ra chương mới có chút chậm, bù lại ngày mai cũng sẽ có chương mới nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play