Không biết mẹ hắn ở trước mặt anh khen hắn thế nào, hứa điều kiện ra sao, nhưng khi nhìn đến thực tại anh có thể sẽ biết được chính mình đã bị lừa.
“Thấy rồi.” Niên Nhạc chăm chú nhìn biểu cảm không thèm để ý người khác của cậu em trai trước mặt, anh chợt nhận ra hắn vô cùng để ý tình huống hiện tại của hắn.
“Cửa ở bên kia.” Hoắc Úy Nhiên không nói nhiều lời, xoay người lên lầu.
Niên Nhạc nhìn theo hướng Hoắc Úy Nhiên chỉ về phía cửa, ngẩn ra vài giây nháy mắt phản ứng lại.
“Xin lỗi vì đã nhắc đến chuyện này, nhưng tôi đã đáp ứng với người nhà của cậu rồi, sẽ không vì chút khó khăn này mà bỏ đi đâu.” Giọng nói của Niên Nhạc có phần hơi gấp gáp.
“Cánh tay của cậu không tiện, hơn nữa tôi cũng có thể chăm sóc cậu.”
Động tác lên lầu của Hoắc Úy Nhiên khựng lại, theo bản năng nghiêng người nhìn về phía người được mẹ hắn chọn làm bạn đời của hắn.
Anh mặt mày ôn hòa thanh nhã, trong ánh mắt hoàn toàn không có vì tình huống của hắn mà tỏ vẻ thất vọng, nhiều hơn thế, hình như còn có vẻ muốn xin lỗi.
Anh dường như không cảm thấy đối với người bạn đời tàn tật như hắn là vấn đề, hắn thậm chí nghi ngờ tại sao anh lại không muốn rời đi, anh thậm chí …… còn muốn chăm sóc hắn.
Trong mắt đầy cảm xúc, thân thể lại vững vàng.
Không hề có nửa phần mất mát hoặc ghét bỏ.
Ý trong ánh mắt này hoàn toàn không thể khuyên được anh.
Hắn thậm chí suýt chút nữa là bước hụt chân.
Khó chơi.
Ánh mắt Hoắc Úy Nhiên rời khỏi đối phương, tiếp tục bước lên lầu, biểu tình càng thêm lãnh đạm.
“Tôi sẽ không thích anh.”
Không có người nào thích bị cha mẹ ép chọn bạn đời, huống chi Hoắc Úy Nhiên lại là chủ nghĩa không hôn nhân, hiện tại cô đơn, quyết định này càng thêm kiên định.
Niên Nhạc đứng đờ tại chỗ, nghe lời của cậu em trai vừa nói, nỗ lực mím môi kiềm chế khóe miệng đang muốn cong lên.
Quả nhiên là thời kì phản nghịch, trước khi rời đi còn để lại một câu tàn nhẫn “Tôi sẽ không thích anh”
Chỉ là ở nhờ hơn 10 ngày, nếu không thích thì có thể hạn chế tiếp xúc, Hoắc Hỏa hỏa và Hoắc phu nhân dù sao cũng đã đồng ý, nên trụ lại vẫn được.
Mắt thấy em trai đã lên lầu, vì để phòng cho việc lần sau không có ai mở cửa, Niên Nhạc liền nhắn cho Hoắc Hỏa Hỏa xin mật khẩu, đối phương hào phóng gửi cho anh, trong nhà có rất nhiều phòng cho khách, mỗi ngày đổi một phòng đều được, còn gửi cho Niên Nhạc phương thức liên hệ của tài xế, bảo nếu muốn mua nguyên liệu nấu ăn hay bất cứ thứ gì đều có thể gọi cho ông ấy, sống ở đây Niên Nhạc hoàn toàn không cho về chi phí, quả thực là được bao ăn bao ở toàn toàn miễn phí!
Cùng tài xế thêm phương thức liên lạc, Niên Nhạc lúc này mới có thời gian tìm phòng cho khách để ở.
Lầu một phòng khách và nơi ăn uống là một nơi, bên cạnh phòng khách còn có một phòng triễn lãm, bên trong đặt một mô hình đường đua xoay tròn thật lớn, phía trên có mấy chục chiếc xe mô hình, tinh xảo đến lóa mắt, từng chiếc từng chiếc đều tỏa ra mùi tiền.
Mở ra phòng bếp ở lầu một, Niên Nhạc quen thuộc xách vali lên lầu, phát hiện lầu 2 và lầu 3 đều có phòng cho khách, vì thế anh tùy ý chọn một phòng gần cầu thang bước vào.
Buôn ba cả một ngày, Niên Nhạc buông vali, nằm lên chiếc giường to mềm mại, quà thực thoải mái.
Thời gian chính thức thi đấu còn khoảng 2 ngày, Niên Nhạc đơn giản tắm qua, kiểm tra địa chỉ vị trí cũng như khoảng cách đi đến hội trường thi đấu, đi bộ hơn 1 tiếng, tàu điện ngầm 27 phút, bắt xe thì chỉ tốn 12 phút!
Ở thành phố lớn Giang Châu này, khoảng cách như vậy cũng xem là ổn.
Niên Nhạc đang xem đường đi, di động vang lên, là tin nhắn của Hoắc Hỏa Hỏa, dò hỏi xem Niên Nhạc sắp xếp như vậy đã ổn chưa.
Niên Nhạc giơ khóe miệng, cúi đầu cười; “Đã vào ở, cảm ơn cậu Hỏa Hỏa.”
Hoắc HỏaHoar có chút khẩn trương gõ chữ: “Bạn bè với nhau khó khăn giúp đỡ nhau cậu không cần cảm ơn tớ đâu, em trai của tớ cậu thấy thế nào?”
Niên Nhạc nhớ tới ánh mắt lần đầu tiên mở cửa của hắn, hít sâu một hơi, “Gặp được rồi.”
Hoắc Hỏa Hỏa: “Tiểu Niên Niên, em ấy tên là Hoắc Úy Nhiên, là em trai cùng mẹ khác cha của của tớ, cậu kêu em ấy là Tiểu Nhiên là được, Hoắc Úy Nhiên lúc trước cùng cha định cư ở Úc Châu, tháng trước vừa mới thành niên, em ấy là một tay đua chuyên nghiệp, trước đó không lâu xảy ra một vài sự cố, hiện tại tâm trạng đang không tốt cho lắm, chó đi ngang qua lỡ sủa một tiếng liền bị em ấy đá cho một cái. Niên Niên cục cưng à, cậu thứ lỗi cho tớ vì không nói với cậu, tớ với mẹ tớ thực sự rất cảm ơn cậu!”
Đầu ngón tay Niên Nhạc dừng một chút, gõ một câu “Cậu nói với dì cứ yên tâm.”
Nếu so sánh ra nếu ở khách sạn mỗi ngày tốn hơn một ngàn so với việc làm vài bữa cơm với cậu em trai này cũng không tính là không được lợi.
Sáng hôm sau, bác tài xế đưa nguyên liệu nấu ăn tới, Niên Nhạc tỉ mỉ làm một bữa cơm, gõ vang cửa phòng, lại chậm chạm không thấy Hoắc Úy Nhiên bước ra, Niên Nhạc chỉ có thể một mình ăn xong cơm nước, lại kêu taxi đi đến sân thi đấu ở hội trường quen thuộc.
Buổi chiều trở lại biệt thự, vẫn như cũ không thấy Hoắc Ủy Nhiên xuống lầu, Niên Nhạc đoán có thể hắn đã ăn cái khác, không ăn cùng một bàn với mình, Niên Nhạc tiếp tục một mình cơm nước ăn xong hết đồ ăn, tuyệt đối không lãng phí đồ ăn.
Suốt một ngày đều không gặp Hoắc Ủy Nhiên, có lẽ là đối phương cố ý tránh đi, Niên Nhạc tưởng rằng những ngày sau đều sẽ như vậy vô cùng an tĩnh, lại không nghĩ tới sáng hôm sau, khi Niên Nhạc đang nấu cơm, có cảm giác có người đang nhìn mình.
Niên Nhạc ngẩng đầu theo tầm mắt nhìn tới, phát hiện Hoắc úy Nhiên đang đứng ở lầu 2, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm anh, hắn muốn nói lại thôi, ánh mắt tuyệt đối không hề thân thiện chút nào.
“Buổi sáng tốt lành, Tiểu Nhiên.” Niên Nhạc nhớ tới xưng hô mà bạn cùng phòng nói, trong tay bưng một chén trứng, mỉm cười hướng Hoắc Ủy Nhiên chào hỏi.
“Bữa sáng ăn chút gì không?”
Chỉ là hỏi hắn buổi sáng muốn ăn cái gì.
Niên Nhạc trơ mắt nhìn cậu em trai cả người cứng đờ, như nhìn thấy thứ gì đó khó có thể diễn tả được, xoay người bước nhanh về phòng, quay đầu còn đem cửa phòng đóng chặt.
???
Niên Nhạc lâm vào trầm tư, nhìn chén trứng vừa được đánh đều trong tay, chắc không phải là do anh dọa hắn đâu ha, cũng có thể là do chén trứng gà này dọa hắn mà.
“Hỏa Hỏa." Niên Nhạc buông chén trứng trong tay xuống, lấy điện thoại trong túi tạp dề ra, vẫn là nên hỏi người nhà hắn thì hơn.
“Em trai của cậu có đặc biệt sợ hoặc ghét thứ gì không?”
“Em ấy á? Không sợ trời không sợ đất, nếu thực sự có gì đó khiến em ấy sợ thì tớ đã không mang mẹ tớ chạy trốn rồi.” Hoắc Hỏa Hỏa vẻ mặt thổn thức, “Nói chứ, hai hôm nay em ấy thế nào rồi?”
Niên Nhạc nhẹ chùi tay lên tạp dề, “Khá ổn, có điều không chịu xuống lầu ăn cơm thôi.”
Niên Nhạc ấn xuống gửi đi, sau một lúc lâu vẫn không thấy phản hồi từ Hoắc Hỏa Hỏa, trạng thái trên điện thoại vẫn hiện đối phương đang nhập tin nhắn, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy tin nhắn gửi tới.
“Tớ hình như quên nói cho cậu.” Hoắc Hỏa Hỏa một tay nỗ lực ấn chặt ngực mình, ánh mắt mang theo tia chột dạ nhìn mẹ mình.
“Hoắc Úy Nhiên em ấy sau khi xảy ra sự cố, tay phải bị thương, lúc ăn cơm đều không tiện, còn đem cả bàn đồ ăn tung tóe khắp nơi.”
“Em ấy là một người có lòng tự trọng cực cao, sau khi sự việc đó xảy ra đều không xuống nhà ăn nữa, chúng tớ bình thường đều sẽ mang đồ ăn lên đến phòng để trước cửa cho em ấy, sau đó một tiếng sau sẽ đến thu dọn, tuy em ấy có chút kén ăn nhưng vẫn có thể miễng cưỡng ăn 2 muỗng.”
Niên Nhạc cẩn thận đọc tin nhắn Hoắc Hỏa Hỏa gửi tới, trước mắt có chút mơ hồ, nhớ lại vừa rồi lúc Hoắc Ủy Nhiên nhìn anh từ trên xuống, nếu nhớ không lầm, sắc mặt của hắn có chút trắng bệch.
Đây là cái hành động vĩ đại nào đây.
Vừa đến đã đem hắn bỏ đói nguyên cả một ngày.
Vậy mà hôm trước còn mạnh miệng nói ‘Người nhà cậu nhờ tôi đến chăm sóc cho cậu’, hiện tại câu đó như mũi tên đâm thẳng vào ngực Niên Nhạc.
Không nghĩ thêm nữa, Niên Nhạc nhanh chóng chuẩn bị cơm một cách nhanh nhất, cái xẻng đang xào rau xuýt chút nữa muốn bốc ra lửa, hai mặn một canh, Niên Nhạc từ trong tủ bát lấy ra mâm đồ ăn cùng chén để đựng canh, đang cho đồ ăn ra chén, trên lầu truyền đến động tĩnh.
Niên Nhạc vừa ngẩng đầu liền thấy cậu em trai cùng cánh tay bó bột trầm mặt bước từng bước xuống lầu.
Ngồi ngay vị trí đối diện anh.
Niên Nhạc yên tĩnh một lúc, đem mâm đồ ăn đẩy đến trước mặt Hoắc Úy Nhiên, còn chú ý tới cánh tay phải bị thương của hắn mà đẩy sang phía bên trái.
Hoắc Úy Nhiên nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, Hoa Quốc có một tục ngữ ‘Không chịu khom lưng vì 5 đấu gạo’
Câu nói ‘Tìm cho con một người vợ có thể quản được con’ của mẹ hắn vẫn còn vang vọng bên tai hắn.
Đây là thủ đoạn để dạy dỗ hắn sao?
Đánh hắn một cái liền cho hắn một trái táo ngọt.
Anh ta đang nghĩ mình làm cái gì vậy?
Huấn luyện cho chó hở?
Làm lơ dạ dày trống rỗng, Hoắc Ủy Nhiên nhìn bàn đồ ăn trước mặt, sắt mặt lãnh đạm.
“Đây là cái gì?”
Niên Nhạc vừa mới đang ở trong lòng thầm khen tay nghề của mình, nghe cậu em trai đối diện dò hỏi, ngước mắt chỉ thấy Hoắc Ủy Nhiên đối với đồ ăn trước mặt không mấy vừa lòng, sắc mặt lạnh tới mức muốn đóng thành băng.
“Món chính là mì trứng cà chua thịt hun khói, đồ ăn là tôm bóc vỏ xào bắp, rau muống xào, canh xương sườn củ cải.” Niên Nhạc sắc mặt vẫn ôn hòa, mắt mang theo ý cười.
“Cậu nếm thử xem.”
Hoắc Ủy Nhiên tay trái cầm lấy chiếc đũa, hướng dĩa rau lật vài cái, hờ hững ngẩng đầu nhìn về phía Niên Nhạc, ngữ khí lạnh lùng.
“Tôi không ăn tỏi.”
Nhìn dĩa rau trộn lẫn với màu trắng của tỏi, Niên Nhạc ý thức ra cũng có khá nhiều người lúc bệnh không thích ăn tỏi, cũng có người khá để ý mùi của tỏi.
Lập tức kéo mâm đồ ăn về lại phía của mình, Niên Nhạc cẩn thận đem tỏi trộn lẫn trong dĩa rau gạt ra, dùng hơn mười phút một lần nữa thấy không còn tỏi bị lẫn vào trong lại đẩy mâm đồ ăn về phía hắn.
Hoắc Úy Nhiên cầm lấy muỗng sứ, ánh mắt lạnh nhạt múc khuấy vài cái, màu trắng của nước canh trộn lẫn với hành lá cắt nhỏ, mấy khối xương nằm đáy chén, củ cải trắng tuyết theo sự chuyển động của chiếc muỗng trôi trôi nổi nổi nhìn rất ngon mắt.
“Tôi không ăn hành.”
Niên Nhạc kiên nhẫn lấy chén canh qua, một lần nữa từ trong nồi múc ra một chén canh khác không bỏ hành, đặt lại chỗ cũ.
“Mặt quá dầu.” Hoắc Úy Nhiên dùng đũa chọt chọt mấy sợi mì cà chua trứng, nước sốt thơm lừng theo sợi mì chậm rãi chảy xuống, hơn nữa trong phòng bếp chỉ có một chai dầu ăn từ hạt sơn trà, loại này vô cùng thanh đạm.
Đối với ánh mắt hà khắc của Hoắc Úy Nhiên, Niên Nhạc chợt nhận ra, cái thằng nhóc này đang cố ý làm khó anh.
“Cậu kiêng hay không thích ăn gì có thể nói với tôi.”Niên Nhạc vẫn như cũ giọng nói ôn nhu, cặp mắt màu hổ phách chăm chú nhìn Hoắc Úy Nhiên, cảm xúc ổn định.
“Tôi sẽ không để cậu đói, nhưng mấy ngày sau tôi phải đi thi đấu nên sẽ rất bận, nên có thể sẽ không còn thời gian rãnh rỗi như hôm nay để sửa lỗi đâu.”
Niên Nhạc kéo một cái ghế ngồi đối diện Hoắc Úy Nhiên, lấy điện thoại mở ghi chú ra, khóe môi hơi cong lên.
Hoắc Úy Nhiên yên lặng nhìn chằm người con trai trước mặt, có lẽ do lớn hơn hắn vài tuổi, nên trên người anh có một khí chất vô cùng ôn hòa, gặp chuyện cũng không vội không hoảng, phảng phất có thể nhìn tổng quát sự việc mà bình tĩnh xử lý.
Có lẽ là từ mặt tâm sinh, mặt mày của anh cũng mang theo sự dịu dàng, mềm mại lại độc lập, khi đối mặt với tầm mắt của anh, bất tri bất giác trong lòng cũng ổn định hơn chút.
Nhưng tất cả thứ này đều không phải lý do để Hoắc Úy Nhiên buông tha cho anh.
“Tôi không ăn hành, gừng, tỏi.” Hoắc Úy Nhiên thẳng tắp nhìn về phía người đối diện, ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt khẽ lướt xuống đầu ngón tay hơi hồng.
“Không ăn rau thơm, hành tây, rau cần, khổ qua, bất kể rau dưa có mùi quá nồng, không ăn rong biển, đậu giá, mỡ động vật, nội tạng, không ăn gia cầm gia súc còn có đầu, không ăn hải sản đã chết không tươi, không ăn cá hố thạch đốm hoa cũ, không ăn bất cứ cái gì có bột phấn, không ăn trứng gà quá chín…… còn có, đừng có ở trước mặt tôi mang mứt trái cây hay thực phẩm không sạch sẽ về.”
Hoắc Úy Nhiên nói có chút nhanh, ngón tay của Niên Nhạc lướt nhanh trên màn hình điện thoại, nghiêm túc lắng nghe cậu em trai liên tục mở miệng.
“Gia vị thì không ăn thìa là, không ăn tương hột, không ăn cà ri, quá dầu quá cay quá ngọt tôi đều không thích ăn, tạm thời chỉ nhiêu đó, anh chậm rãi mà nghiên cứu, mỗi ngày ít nhất 4 mặn 1 canh, một ngày 3 bữa, một bữa cũng không được thiếu.”
Hoắc Úy Nhiên mang đống đồ ăn trước mặt đẩy sang một bên, ánh mắt lạnh băng, đối với đồ ăn bắt bẻ từng chút từng chút một.
“Còn có, tôi không ăn cơm hộp, đừng có mà nghĩ tới việc lấy đồ ăn bên ngoài về cho đủ số.”
Niên Nhạc nhanh chóng ghi nhớ, bưng mâm đồ ăn trở lại bếp, một lần nữa bật bếp, bĩnh tĩnh kiểm tra lại khách sạn ở Giang Châu.
Hay ghê, bây giờ đã tăng lên tới hai ngàn bốn một đêm.
Niên Nhạc tâm thái bình thản chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, bật lửa xào rau, một tiếng rưỡi sau, đem 4 món mặn 1 canh lục tục đặt lên bàn.