Mây đen không biết từ khi nào kéo đến ở sân thi đấu, giống như sóng thần màu xám yên tĩnh, sóng biển đánh tới, hơi nước ở trong không khí bắt đầu tự lại, hóa thành phản kích mãnh liệt, “Bạch bạch” đánh vào tấm chắn, trời bắt đầu đổ mưa.
"Trời mưa rồi."
Nam bình luận viên thốt lên với vẻ kích động, ánh mắt vừa động, lại hóa thành không tiếng động thở dài.
Nữ bình luận viên biết đồng nghiệp của mình luyến tiếc chuyện gì.
Không phải bởi vì ở trong mưa, lốp xe đua sẽ khiến độ bám đất giảm xuống, tay đua khó bảo toàn được sự ổn định vào những đoạn cua, cũng không phải bởi vì sân thi đấu Úc Thủy vốn dĩ ẩm ướt, trời mưa sẽ còn tăng thêm khó khăn khi thi đấu.
Mà là bởi vì ông hoàng đua xe số 2 trước đó được công nhận là vũ chiến tân vương!
Cho dù mưa có lớn đi chăng nữa, hắn có thể dễ dàng tìm được điểm thích hợp để tích điểm cho đường cong, ở đoạn ẩu đã bị phong kín không cho đối phương có đường vượt lên ở vòng tuyến, đường đua càng ướt, hắn càng thoải mái lướt, tựa như cuốn sách giáo khoa trôi đi, mưa bụi bắn vào kính bảo vệ mắt chiếu lên hai tròng mắt màu xám thêm ánh sáng, cẩn thận thuần thục đến không có bất cứ dao động nào.
Tuy rằng là vị vua mới xe số 2 ở trên sân thi đấu, hai vị bình luận viên lại trò chuyện về ngày xưa càng hăng say, bởi vì trời mưa làm ảnh hưởng, Lý Viêm nửa đoạn sau rõ ràng không được tự nhiên như trước, cuối cùng nằm vị trí thứ 7.
“Thật đáng tiếc, tổng hợp ba thành tích trước đó, ông hoàng đoàn xe Lý Viêm tạm đứng vị trí thứ 5, nếu là ông hoàng số 2 lúc trước Hoắc Úy Nhiên, cậu ấy tuyệt đối có thực lực đã dắt đoàn xe lấy chức vô địch Úc Châu Rally, không biết hiện tại thương thế cậu ấy thế nào rồi, khi nào có thể tái nhậm chức ……”
Ngón tay hơi nghiêng, ánh sáng màn hình chiếu lên rõ hình dáng người ngồi trong bóng đêm, vô số làn đạn từ phòng phát sóng trực tiếp bay qua.
[Còn tái nhậm chức? Nghe nói cánh tay hắn đều bị chặt đứt, còn khôi khục cái quỷ gì!]
[Đây chính là báo ứng, hắn không phải thanh cao sao, hiện tại tốt rồi, không thể thi đấu đua xe nữa, hắn chính là rác rưởi!]
[Còn phải nói, lúc trước Tiểu Điềm Điềm bay nửa trái đất để đi xem hắn ta thi đấu, không kí tên thì thôi đi, sắc mặt hắn còn không thèm cho một cái, khinh thường fan đúng không? Nay hắn tàn là đáng đời lắm!]
[Phế vật! Phế vật……]
Ấn tắt điện thoại, trong phòng trở lại một mảnh bóng tối, một mảnh yên tĩnh, thân ảnh trong bóng đêm như tượng khẽ cử động, ngón tay khớp xương rõ ràng chậm rãi sờ đến cánh tay bên phải đang bó thạch cao của mình.
Cho dù nhéo hay làm gì vẫn cứng ngắc, cho dù dùng sức bẻ hay đập gãy hắn vẫn không có cảm giác gì, chết lặng lạnh băng, tựa như một tivi không có tín hiệu, màn hình chỉ là một mảnh màu xám nhòe, có được cảm giác đối với hắn chỉ là một ảo mộng xa vời, có thể một lần nữa cầm tay lái, chỉ sợ …… là chuyện của kiếp sau.
Ngực dâng lên từng cơn đau dày đặc, từng khúc xương sườn bị gãy đè ép đến phổi khiến hắn khó thở, Hoắc Úy Nhiên ngửa đầu, mặc cho cơn đau từng cơn lại từng cơn ập đến, hầu kết nhấp nhô lên xuống, sắt mặt tái nhợt.
“Hoắc tỷ, Úy Nhiên nhà chị tình hình thế nào rồi?” Ngoài phòng phát ra âm thanh của hai người phụ nũ, phụ niên trung niên giọng nói lộ rõ sự quan tâm.
“Trước đó cánh tay sau khi giải phẫu lần thứ 5, xương gãy đã dưỡng tốt, chẳng qua dây thần kinh ở cánh tay bị tổn thương nghiêm trọng, khả năng về sau……” Hoắc phu nhân đối mặt với chị em tốt của mình kìm xuống âm thanh, trong mắt không kìm được lo lắng.
“Bác sĩ có nói đối với vùng bị tổn thương có thể sử dụng vật lý trị liệu một thời gian dài, nếu may mắn, khả năng sẽ có hiệu quả, nhưng Úy Nhiên nó không chịu phối hợp.”
“Thằng nhóc nghịch ngợm nhà em nhìn đến mấy tin về đua xe liền yêu thích không thôi, vẫn luôn đem Úy Nhiên là thần tượng của nó.” Phụ nũ trung niên khó nén tiếc nuối, ngũ điệu nhẹ nhàng, “Một tay cũng có thể bắt đầu đua xe sao?”
Hoắc phu nhân nổ lực cười, nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, điều chỉnh lại cảm xúc, giơ tay gõ cửa gọi đứa con ở trong phòng.
“Úy Nhiên?”
Bên trong trầm mặt hồi lâu, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt “Ân” một tiếng.
“Úy Nhiên, bác sĩ tâm lý có báo với mẹ suốt một tháng nay con không đến phòng tâm lý rồi.”
Chân mày Hoắc phu nhân lo lắng nhẹ nhàng chau lại, “Ngày mai mẹ nhờ lão Triệu đưa con đến phòng tâm lý cùng bác sĩ tâm sự thế nào?”
Trong phòng lâm vào yên tĩnh, phụ nũ trung niên nhìn Hoắc phu nhân xiết chặt nắm tay, theo bản năng lùi về sau một bước.
“Hoắc Úy Nhiên, mẹ cũng lớn tuổi rồi, đây là Hoa Quốc chứ không phải Úc Châu, con ít nhiều gì cũng phải trả lời cho mẹ một tiếng chứ!”
Hoắc phu nhân cố gắng kiềm nén lửa giận trong lòng, vừa nhớ tới việc Hoắc Úy Nhiên không nói tiếng nào đem số của bác sĩ tâm lý vào danh sách đen, trái tim đều nghẹn lại.
Cũng không biết nửa năm qua tinh thần chịu quá nhiều áp lực, Hoắc phu nhân vừa nhắm mắt liên mơ thấy đứa con của mình không chấp nhận được việc giải nghệ vì bị thương, bị ác mộng quấy rối đến không chịu được, tuyệt vọng kết thúc sinh mệnh.
Cảnh trong mơ quá mức u ám và tàn nhẫn, Hoắc phu nhân không nhớ rõ bao nhiêu lần rơi nước mắt tỉnh dậy, lại đối với đứa con bó tay không chịu hợp tác, hiện tại hắn lại không chịu đi bác sĩ tâm lý, mặc cho người khác lòng nóng như lửa đốt, vô luận làm cách gì cũng không thay đổi được hắn.
“Con có phải cảm thấy con qua tuổi 18 rồi là sẽ không còn ai có thể quản con được nữa hay sao?” Hoắc phu nhân cắn răng nhấn giọng xuống ý đồ hâm dọa, lại bất tri bất giác phát hiện ra quả thật không tìm được người có thể quản hắn.
Khí thế đang tăng dần xụ xuống, Hoắc phu nhân miệng cọp gan thỏ, căng da đầu mở miệng.
“Chẳng phải Hoa Quốc hay có chuyện ép cưới sao? Nếu con không chịu đi bác sĩ tâm lý, mẹ sẽ ra ngoài tìm cho con một người vợ để xách con ra ngoài, một người vợ có thể quản được con!!!”
Ánh mắt Hoắc Úy Nhiên rơi vào cánh tay đang bó bột của mình, trong bóng đêm ổn định lại hô hấp, cố gắng không nghe những lời hoang đường của mẹ mình vừa nói.
Âm thanh ngoài cửa lại nhãi không ngừng, mơ hồ nghe nói đi du lịch, Hoắc Úy Nhiên giơ tay sờ đến tai nghe chống ồn, uống vài viên thuốc giảm đau, đem thế giới một lần nữa yên tĩnh.
***
Giang Châu là nơi tấc đất tấc vàng, xung quanh đi đâu cũng có thấy biệt thự, Niên Nhạc nhìn chăm chú căn biệt thự trước mặt như một khách sạn đơn lập, nhịn không được cuối đầu xác nhận lại địa chỉ Hoắc Hỏa Hỏa gửi cho mình.
Vừa khoảng thời gian cách đây không lâu, Hoắc Hỏa Hỏa một bên mượn dầu gội của Niên Nhạc, một bên miệng đầy bọt nói mình là phú tam đại, Niên Nhạc nhìn cậu bạn của mình miệng đầy bọt kem đánh răng chỉ cười cười cho qua.
Cho tới bây giờ, Niên Nhạc mới thực sự tin lời tên gia hỏa kia nói là sự thật.
Ở nhà biệt thự 3 tầng có bể bơi, nói đi du lịch là đi du lịch.
Ở trường thì lại là người hay quên mua vật dụng hàng ngày nhất, còn có lần mượn cả quần của Niên Nhạc để mặc.
Nếu đoán không sai thì cậu ta chính là một phú tam đại rãnh rỗi muốn trải nghiệm cảm giác của dân thường.
Mắt thấy trời gần sập tối, Niên Nhạc bước đến ấn chuông cửa, chờ một lúc, bên trong vẫn yên lặng không tiếng động.
Theo như bạn cùng phòng của anh nói, người hầu trong biệt thự đều nghỉ việc, cậu ta thì đã đưa mẹ đến sân bay, ở nhà chỉ có cậu em trong thời kì phản nghịch có thể cũng đã ra ngoài, nên cũng có khả năng trong nhà không có ai.
Thấy ấn chuông cửa không có kết quả, Niên Nhạc cúi đầu nghiên cứu mật khẩu khóa cửa cảm ứng.
Loại khóa này có thể thiết kế có giới hạn số lần nhập mật mã, anh thực muốn có mật mã để có thể dễ ra vào.
Bốn mùa ở Giang Châu rõ ràng, hiện tại đã vào thu, sớm muộn cũng sẽ có sự chênh lệch thời tiết, đứng ở cửa chờ chỉ có thể chịu thời tiết càng ngày càng lạnh, Niên Nhạc lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi hỏi Hoắc Hỏa Hỏa mật khẩu nhà thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Cửa chậm rãi mở ra phân nửa, biệt thự to như vậy mà không có tí ánh sáng nào, dựa vào ánh đèn ngoài sân miễn cưỡng có thể nhìn thấy được thân ảnh của người đứng sau cửa.
Mở cửa là một chàng trai, thân hình ngoài dự đoán cao to hơn trong tưởng tượng.
Bả vai rộng lớn, cánh tay hiện rõ cơ bắp cuồn cuộn, chiếc áo ba lỗ màu đen ở trên người càng không giấu được đường cong cơ bắp bị giấu bên trong, cũng có thể cảm nhận rõ ràng vòng eo kia cũng khá săn chắc, cặp chân dài kia thậm chí so với chân mấy người mẫu còn dài hơn mấy centimet.
Lại nhìn kĩ lại lần nữa, Niên Nhạc chú ý tới cánh tay đang bó thạch cao của hắn, có thể đã lâu không dưỡng tử tế, sắc đen của dây cố định được vòng trên vai có hơi cuốn lại, nửa cơ thể ẩn trong bóng tối khó có thể nhìn rõ khuôn mặt như nào, đồng thời còn có một tia sắc nhọn, chưa kể thân hình cao gần 1m9 kia đứng ở đó nhìn, ờm, anh có chút áp lực.
Niên Nhạc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người mang ánh mắt lạnh nhạt ở trước mặt, chậm 2 giây, bây giờ anh mới gian nan biết được, người con trai này có thể chính là đứa em trong thời kì phản nghịch mà bạn cùng phòng của anh đã nhắc tới.
Chiều cao này.
Thân hình này.
Niên Nhạc khó có thể tưởng tượng được cái người này mà nổi điên thì có bao nhiêu dữ dằn.
Nói dẫn người nhà đi du lịch thì còn không bằng nói thẳng ra là đi tị nạn đi.
Giọng Hoắc Hỏa Hỏa mừng muốn khóc lúc nãy, bây giờ đây, anh cuối cùng cũng đoán ra được đáp án.
“Chào cậu.” Niên Nhạc cố gắng bình tĩnh, cố gắng bỏ qua sự sợ hãi trong lòng, ngửa đầu đối với "cậu em trai" đang nhìn anh với ánh mắt như anh đang thiếu hắn 800 vạn, chậm rãi siết chặt vali trong tay, mỉm cười.
“Tôi là Niên Nhạc, người nhà cậu có gọi điện nhờ tôi tới chăm sóc cho cậu, nên tôi đã ……”
Niên Nhạc còn chưa nói hết câu, người trước mặt liên giơ tay đóng cửa.
Đoán trước thằng nhóc này không chịu hợp tác, ngay khoảnh khắc hắn muốn đóng cửa, Niên Nhạc đã lập tức dùng vali chặn lại, xác định hắn không đóng cửa được, anh nhẹ mỉm cười, tư thái bình tĩnh không có phần chùn bước.
Tất nhiên là không được chùn bước rồi, nếu bây giờ anh mà không tiến lên là phải ngủ dưới chân cầu đó. Bà chủ kênh cũng có bảo đây là bất đắc dĩ thôi à.
Hoắc Úy Nhiên cau mày.
Trước khi mở cửa, hắn ở trong nhà nghe tiếng chuông cửa vang lên mười mấy lần, nhìn qua màn hình camera giám sát trước cửa, ánh sáng trong sân chiếu rọi tới người đang đứng ở cửa được phủ lên ánh sáng ấm áp, đối phương nhìn qua khoảng hơn 20 tuổi, cũng không sợ do ánh sáng trong sân làm ảnh hưởng nhìn không rõ tuổi tác như nào, chỉ biết có thể nhìn ra khuôn mặt cũng không tệ, tư thái ôn nhuận, trên người còn có khí chất thanh nhã.
Kế bên chân nam sinh còn có đem vali theo, xem ra có khả năng người này muốn đến thường trú, nhưng người như vậy tuyệt đối không phải là người hầu đến để thay thế cho đám người hầu nghỉ việc trước đó.
"Chẳng phải Hoa Quốc hay có chuyện ép cưới sao …… mẹ sẽ ra ngoài tìm cho con một người vợ để xách con ra ngoài, một người vợ có thể quản được con!!!”
Bên tai vang vẳng giọng nói tàn nhẫn của mẹ, Hoắc Úy Nhiên lại nhìn đến người con trai ở trước cửa, trong lòng nháy mắt dâng lên một dự cảm không lành.
Ba hắn đã từng kể, gia cảnh nhà mẹ hắn ở Hoa Quốc thuộc dạng khá giả, hơn nữa mẹ hắn còn là người muốn gì là phải làm ngay, ngày hôm trước vừa bảo muốn có chiếc xe phiên bản giới hạn, ngày hôm sau liền tới tay.
Hiện tại mới lúc sáng vừa uy hiếp hắn, buổi chiều liền có người tới thiệt, nhanh thiệt ha, thậm chí so với việc mua chiếc xe kia còn nhanh hơn.
Chuông cửa lại một lần nữa nhấn xuống, chân mày Hoắc Úy Nhiên càng ngày càng cau lại, đối phương chắc cũng biết trong nhà có người, nếu bây giờ hắn không mở cửa, chỉ sợ đối phương sẽ không cam lòng bỏ qua.
Suy tư đấu tranh tư tưởng một lúc, Hoắc Úy Nhiên tay trái chậm rãi ấn then cửa, cả cơ thể chặn trước cửa, cuối đầu nhìn người con trai trước mặt, người được mẹ hắn tìm tới, trong mắt lạnh băng của hắn tỏ vẻ kháng cự, ánh mắt như muốn hóa thành thực thể xiên chết người đối điện.
Lời còn chưa nói ra, Hoắc Úy Nhiên ngoài dự kiến thấy đối phương ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt trong suốt, thế nhưng còn đối với mặt lạnh như hắn lộ ra một nụ cười dịu dàng.
“Tôi tên là Niên Nhạc, người nhà của cậu gọi điện nhờ tôi đến để chăm sóc cho cậu.”
Giọng của người đối diện nhẹ nhàng, nếu không phải xác định được người đối diện là con trai, hiện tại hắn có thể nghĩ ra được.
Người tới tính là “người vợ” mà mẹ hắn tìm cho hắn.
Hoắc Úy Nhiên lạnh mặt giơ tay đóng cửa, dùng hành động thực tế mang người ngăn cách ở bên ngoài, nhưng dường như đối phương đoán được ý đồ của hắn, hơn nưa còn không cảm thấy thẹn với lòng ngay khoảnh khắc Hoắc Úy Nhiên đóng cửa liền dùng vali chặn lại.
“Hiện tại bây giờ khó tìm được khách sạn lắm đấy.” Niên Nhạc đỡ lấy vali, một tay đẩy cửa ra, trên mặt nở nụ cười.
Hoắc Úy Nhiên lui về sau hai bước, ánh mắt tối sầm.
Niên Nhạc thừa thắng xông lên, đẩy vali bước nhanh vào trong, đưa tay đóng cửa lại, đèn được bật lên, lúc này mới phát hiện cậu em trai thế mà lùi ra sau, ánh mắt toàn là cảnh giác, cùng với anh kéo ra một khoảng cách cực xa.
Niên Nhạc yên lặng một lúc, biết được cậu em trai này hình như không thích anh đến gần, huống chi hắn còn đang trong độ tuổi phản nghịch, nhưng mà chuyện này quả thật có chút ly kỳ.
Không lẽ anh lớn lên nhìn xấu tới mức như quái vật ăn thịt người hở?
“Tôi có thể xưng hô thế nào với cậu?” Niên Nhạc thử kéo gần khoảng cách giữ hai người, nhẹ nhàng mở miệng dò hỏi, lại thấy ánh mắt cậu em lại lạnh đi vài phần, nhìn như nghĩ đến chuyện gì đó không tốt.
Vừa vào cửa liền phải xác định xưng hô như nào?
Lần đầu tiền gặp mặt liền phải chứng nhận thân phận vị hôn phu rồi sao?
Không khí có phần trầm xuống, Niên Nhạc nhìn đến cánh tay đang bó bột kia liền đổi đề tài để đánh vỡ không khi trầm mặc.
“Cánh tay của cậu bị sao vậy?”
Vừa dứt lời, không khí nháy mắt lạnh đến cực điểm, Niên Nhạc còn không biết chuyện gì xảy ra, trơ mắt nhìn biểu cảm của người trước mặt từ cảnh giác đến ánh mắt như muốn sắp vỡ ra vụn băng.
“Bà ấy không nói cho anh?”
Niên Nhạc nghiêm túc nhớ lại, đối với hắn lắc đầu.
Hoắc Hỏa Hỏa quả thật chưa nói với anh việc cánh tay hắn bị thương, nếu nói sớm Niên Nhạc hiện tại cũng không hỏi.
(Bên trung phát âm chữ 他 và 她 đều là “Tā”, Hoắc Úy Nhiên sử dụng chữ 她: bà ấy/cô ấy do cùng phát âm nên Niên Nhạc tưởng là 他:anh ta)
Hoắc Úy Nhiên trong lòng có chút căng thẳng, sườn mặt không xem biểu tình của người đối diện thế nào.
Nói là mẹ hắn đi tìm người tới, không bằng nói thẳng là lừa tới, bà ấy vậy mà không nói cho đối phương tình huống hiện tại của hắn như nào.
Không phải là một thiên tài đua xe làm mình té bị thương mà chỉ là một phế nhân què tay.
“Vậy bây giờ anh thấy rồi đó.”
Không có người nào thích bạn đời của họ là phế nhân cả, vì như vậy sẽ liên lụy đến cuộc sống sự nghiệp của họ, sinh hoạt đều không tiện, thậm chí ra đường còn phải chịu đựng mắt mắt soi mói từ người khác.