“Còn trống một phòng cuối cùng, quy tắc như nào mọi người biết rồi đấy.”
Ở bàn lễ tân, một chị gái lười biếng chỉ tay về một góc phía trong có một ông lão đang cuối đầu chơi cờ ở đó, “Đây là ông chủ của tôi, nếu người nào thắng ông ấy thì căn phòng đó là của người đó.”
“Tôi tới trước!” Một chàng trai mang theo cậu bạn gấp không chờ được bước về phía trước, đem balo mang trên vai đặt sang bên cạnh, ngồi đối diện ông lão, mặt đầy tươi sáng.
Gần Giang Châu có vài hoạt động, khách sạn xung quanh hầu như không còn chỗ, mặc dù còn phòng trống nhưng phòng ở đó một đêm ít nhất cũng bốn con số, mấy người muốn tham gia thi đấu cờ vây, riêng người thi là đã 32 người, còn phải luân phiên lịch thi đấu, số tiền này ai mà chịu trả.
“Đoán trước, ông chủ mời ông." Cậu thanh niên nổ lực kiềm chế nụ cười hưng phấn của mình, phải biết rằng, chính bản thân mình tham gia rất nhiều giải đấu nghiệp dư quốc tế, cấp độ cũng gần đạt đến trình độ nghiệp dư bậc 3, với trình độ này cũng đủ để nghiền áp đại đa số kỳ thủ!
Ai mà nghĩ tới, thế nhưng tại chỗ này còn có thể được ở phòng miễn phí!
Ông lão đôi mắt cũng không nâng lên, từ trong giỏ tre đựng quân cờ nắm số quân trắng, nam sinh nắm một viên đen, đoán là số lẻ.
Ông chủ đưa tay ra, có bốn viên, nam sinh đoán sai hai người thay đổi vại cờ, ông chủ cầm quân đen đi trước.
Người thạo nghề ra tay liếc mắt một cái là biết ngay, có mấy người vây xung quanh, nhìn những quân cờ trắng đen thay phiên nhau rơi xuống, người xem hiểu thì lắc đầu thở dài, người xem không hiểu chỉ cần nhìn sắc mặt một già một trả là có thể đoán được tình huống như thế nào.
Ông chủ sắc mặt như thường, mí mắt híp lại như đang ngủ, người trẻ tuổi cau mày, đôi mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, phía sau lưng đã đổ mồ hôi.
Nước đi của ông chủ chính là Hoa Quốc, nước cờ tuyệt đẹp, hơn nữa bố cục tốc độ cực nhanh, lấy mục tiêu làm điểm đích, hai cánh mở ra như đại bàng đi chiếm lãnh thổ, kế đó nhẹ nhàng tiến công thu lợi.
“Tôi thua.” Nam sinh đặt hai quân cờ lên đường biên, ủ rũ cụp đuôi nhận thua rời khỏi chỗ ngồi, một thanh niên khác chớp mắt, cùng thanh niên lúc nãy giao lưu ánh mắt, ngồi xuống đối diện ông lão.
Niên Nhạc kéo vali đi hỏi hết tám khách sạn đều không còn phòng trống, tới khách sạn thứ chín, vừa bước chân lên bậc thang liền thấy hai ba thanh niên ôm hành lý chật vật chạy trốn ra ngoài, phía sau một ông lão cầm chổi đuổi theo, giơ tay hướng mấy thanh niên vừa kéo vừa đánh.
“Áu, cái ông già này!” Một thanh niên né không kịp bị đánh thẳng vào mặt, sắc mặt đỏ lên.
“Mấy đứa hỗn láo, đừng tưởng ông già rồi mà không biết, nhìn không ra tụi bây sử dụng tai nghe Bluetooth để gian lận?”
Ông lão hùng hổ, không chút thương xót là giơ chổi đánh, “Ai nhìn mà không biết, đánh cờ cái gì! Cút trở về nhà đi! Ở đây chỉ tổ mất mặt!”
Mấy thanh niên thẹn quá hóa giận liếc nhau, một người chịu đánh, giơ tay nắm lấy cây chổi trong tay ông lão, một người khác canh thời cơ nhấc chân đá về phía ông lão, mũi chân còn chưa kịp chạm tới ông lã đã cảm thấy lưng mình đau nhói, mất đà bước ba bước liền “Bịch” một tiếng ngã xuống đất.
Thanh niên bị đá tức giận quay đầu, chỉ thấy một thanh niên mặc áo sơ mi màu lam nhạt đang đứng phía sau mình, đối phương dáng người thon dài cân đối, đôi mắt màu hổ phách mang khí chất ôn hòa, làn da trắng mịn, chiếc mũi thẳng tắp kết hợp với ngũ quan càng thêm xuất trần.
Còn có bàn tay đang nắm hành lý kia, ôn nhuận như ngọc, cả người tư thái trầm ổn giống như vị học trưởng xuất sắc lên đài diễn thuyết.
“Mày là ai!” Thanh niên che eo đứng lên, tức giận mắng.
“Lời nãy phải là tôi hỏi mới đúng." Niên Nhạc khong nhanh không chậm lấy điện thoại ra, ánh sáng trong mắt hơi trầm xuống.
“Các cậu là học sinh tham gia cờ vây của trường nào, giáo viên hướng dẫn là ai, đối với hành vi gian lận này của các cậu có biết không?”
Nói ra tên những giáo viên hướng dẫn, mấy thanh niên đều hoảng loạn, mắt thấy ông lão lại muốn dùng chổi đánh liền xoay đi chạy mất dép.
Ông lão cầm chổi, đánh giá nam sinh mới tới từ trên xuống vài lần, “Muốn tìm phòng?”
“Chỗ của ông còn phòng ạ?” Niên Nhạc nháy mắt vui vẻ, trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Có thể thắng ông rồi lại nói.” Ông lão xách chổi thản nhiên bước vào trong, Niên Nhạc kéo theo hành lý đi phía sau, ngồi ở vị trí khiêu chiến, khom người hành lễ.
“Trình độ nào rồi?” Ông lão chậm chậm rì rì nắm quân cờ.
“Nghiệp dư bậc 3.” Niên Nhạc mỉm cười.
Cờ vây chia ra cấp bậc nghiệp dư và cấp bậc chức nghiệp như nhau, đều là ở cấp bậc càng cao thực lực càng mạnh, nghiệp dư bậc 3 ở người thường xem như ngàn dặm tìm được 1 người, nhưng đối với cờ vây trong giới chỉ có thể xem như là quán quân tiêu chuẩn, thực sự không đủ điểm xem.
“Chọn đi.” Ông lão buông quân trắng trong tay ra, tổng cộng 6 quân, Niên Nhạc mở tay ra, bên trong là 2 quân đen.
“Cậu trước.” Ông lão niết quân trắng, chỉ thấy người trẻ tuổi trước mặt ngón tay thon dài, đầu ngón tay trắng nõn kẹp quân đen, đặt quân lên vị trí tam giác trên bàn cờ.
Đây là vị trí tam giác thủ tốt nhất, nhưng đồng thời nếu so cao thấp trên bàn cờ sẽ bất lợi với sự mở rộng ra phía ngoài, ông lão điềm nhiên nhìn, chiêm tinh vị tiêm hướng, xu thế chạy dài, Niên Nhạc ánh mắt như thường, ngón tay kẹo quân cờ, ánh mắt dán lên bàn cờ.
Xung quanh bàn cờ số người đứng vây quanh càng ngày càng đông, những người quen ông lão này đều biết, thông thường giải quyết một người trẻ tuổi chỉ cần nửa tiếng là đủ, nhưng bàn cờ này ước chừng đã qua 2 tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy phân thắng bại.
Ánh mắt ông lão càng thêm ngưng trọng, thanh niên trẻ tuổi vẫn như cũ thắt lưng thẳng tắp, nét ôn hòa trong mắt khó nén được lộ ra tí sắc nhọn, mặc cho ông lão tính trước bao nhiêu t.gian, dôi phương vẫn giữ tiết tấu không nhanh không chậm.
Ước chừng ba tiếng, hai bên mới kết thúc, bắt đầu tính điểm, không đợi người khách tính xong, Niên Nhạc ngước mắt mỉm cười nhìn về phía ông lão.
“Cảm ơn.”
“Cậu tính nhanh như vậy?” Ông lão có phần kinh ngạc, nhìn bàn cờ trắng đen xen kẽ, còn không có bàn đếm cờ, anh làm sao nhanh như vậy tính ra kết quà.
“Quân đen chết 185, theo luật quốc tế, chia ra ba phần tư quân chết, thắng ngài phân nửa.”
Niên Nhạc dứt lời, chỉ thấy ông lão bắt đầu tính điểm bàn cờ, đem số quân đen chiếm trên bàn cờ điều chỉnh chia mười bội số, lại tính số dư quân chết, cuối cùng con số được tính ra khớp với lời thanh niên nói.
Ông lão nhìn bàn cờ lâm vào trầm mặt muốn tính nhầm lại một lần, những người xung quanh nhìn về phía Niên Nhạc, cười đến hết sức vui vẻ.
“Lão già đây không dùng luật quốc tế, chỉ dùng cờ kết bạn, cậu đây thắng ông ấy như vậy, ông ấy cũng chưa từng thua với số điểm đó hẳn là không phục đâu!”
“Đi đi đi!” Mặt ông lão đỏ bừng, vẫy tay đuổi mấy người vây xem, đem thẻ phòng ném lên bàn, chấp tay sau lưng vội vã lên lầu.
Cầm lấy thẻ phòng không dễ gì lấy được, Niên Nhạc nhịn không được khóe miệng cong lên, khó nén vui vẻ kéo hành lý đến quầy lễ tân làm thủ tục.
Biết được người trước mặt thắng ông chủ, chị gái không khỏi nhìn thanh niên thêm mấy lần, đáy lòng cũng không ngăn được kinh ngạc.
Người khác không biết, nhưng cô rất rõ trình độ của ông chủ nhà mình, thanh niên trẻ như vậy có thể thắng được ông ấy sao có thể chỉ là trình độ nghiệp dư bậc 3 được.
“Có vấn đề gì sao?” Niên Nhạc nhỏ giọng dò hỏi, trước bàn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ôn hòa của thanh niên trước mặt, đường nét khuôn mặt nhu hòa, chiếc mũi thẳng tắp, làn da trắng trẻo kết hợp thêm đôi môi hồng nhuận, quả thực càng nhìn càng thấy đẹp!
“A, chờ một lát.” lễ tân nhanh chóng chứng thực thân phận của thanh niên, một người phụ nữ trung niên quần áo mộc mạc đẩy cửa kính bước vào, tay xách túi lớn túi nhỏ, trong ngực còn ôm theo một đứa trẻ đi vào khách sạn.
“Xin hỏi chỗ này còn phòng trống không?” phụ nữ trung niên khuôn mặt tái nhợt, đứa bé trong ngực nhỏ gầy, mu bàn tay còn dán băng dính được dùng sau khi truyền dịch.
“Thực xin lỗi quý khách, đã hết phòng rồi.” Lễ tân tiếc nuối mở miệng, khách sạn này đối với vị trí của bệnh viện không tính là gần, đối phương có thể đi tới nơi này cũng là đi không ít nơi.
“Không cần phòng quá tốt, có thể ở được là được.” Phụ nữ ôm đứa trẻ trong lòng, trên mặt không che được nét tiều tụy cầu xin, “Con gái của tôi rất ngoan, sẽ không làm phiền đến mọi người, con bé đi truyền dịch vài lần đều không khóc…”
Người phụ nữ dùng mu bàn tay lau qua vệt đỏ dưới mắt, Niên Nhạc cố gắng không để ý đến, dùng sức siết chặt thẻ phòng trong tay.
Hai phút sau, Niên Nhạc cất bước ra cửa, lúc trước đem hành lý vào như nào giờ đem hành lý như vậy đi ra.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu chàng trai!”
Người phụ nữ tràn đầy cảm kích nói lời cảm ơn ở phía sau, Niên Nhạc an tĩnh kéo hành lý bên cạnh, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đang lặn dần phía tây, suy tư hồi lâu, mở điện thoại, lick mở video đã lưu từ lâu.
"Chào mọi người, nếu xem đen video này của tôi, chứng minh là mình là người lưu lạc không tìm được chỗ ở!
Đầu tiên, tôi sẽ chỉ cho các vị biết cách làm thế nào ở thành phố lớn tìm được chỗ dừng chân tốt nhất……"
Chủ kênh vẫn chăm chú hướng dẫn, Niên Nhạc bên đây còn chưa nghe được trọng điểm bị cuộc gọi đánh gãy, nhìn ảnh đại diện là bạn cùng phòng, Niên Nhạc ấn trả lời.
“Niên Niên cục cưng, tớ nhớ nơi cậu muốn tham gia thi đấu cờ vây là ở Giang Châu đúng không!”
Bạn cùng phòng của anh người cũng như tên, Hoắc Hỏa Hỏa, là người trời sinh tính tình thẳng thắng, vừa mở miệng là vô thẳng vào trọng điểm.
“Đúng vậy.” như vậy vừa nói, Niên Nhạc chợt nhớ ra, nhà của Hoắc Hỏa Hỏa hình như cũng ở Giang Châu.
“Thật tốt quá!” Bạn cùng phòng âm thanh mang theo vui vẻ muốn khóc.
"Niên Niên cục cưng, tớ trên có người mẹ bước vào thời mãn kinh, dưới có thằng em vào thời kì phản nghịch, tớ chuẩn bị đưa mẹ đi xuất ngoại chơi khoảng thời gian, kết quả người hầu trong nhà không ai chịu nổi tính của thằng em tớ, lần lượt từng người đều xin tớ nghỉ hết rồi!" Hoắc Hỏa Hỏa vừa nói vừa rơi nước mắt.
“Niên Niên tốt, có thể hay không giúp tớ đến nhà tớ ở một khoảng thời gian, sẽ không cản trở việc thi đấu của cậu đâu, chỉ cần cho thằng em tớ một miếng cơm ăn là được!”
Niên Nhạc đứng tại chỗ, nghe giọng nói truyền ra từ di động, cảm thấy như cái gối đầu mềm mại ngay lúc khó khăn được đặt dưới ót của mình.
Khách sạn ở Giang Châu khó tìm thế nào hẳn bạn cùng phòng của anh cũng đã biết, Niên Nhạc sảng khoái đồng ý nói lời cảm ơn, nghe được Hoắc Hỏa Hỏa vui mừng không thôi, âm thanh nghẹn ngào như trút được gánh nặng, Niên Nhạc nhìn lại cảm thấy sai sai cái gì đó nhưng lại nói không ra.
Nhận được địa chỉ từ Hoắc Hỏa Hỏa, Niên Nhạc vẫy tay bắt taxi vui vẻ rời đi, trong khách sạn, ông lão trộm khôi phục lại bàn thua lúc này, nhìn đến một chỗ, chợt nhớ đến gì đó, nháy mắt giật mình, giày đều không mang chạy ra khỏi phòng, lại không tìm được bóng dáng của thanh niên lúc nãy.
***
"Hoan nghênh trở lại hiện trường đua xe Úc Châu Rally năm 2022! Tiếp theo sẽ phát lại đoạn thi đấu của bốn tuyển thủ, cũng chính vòng thi đấu cuối cùng, vòng thi dài 31.8km, khoảng 200m đường cua trái phải.
Hiện tại ngay điểm xuất phát, đến từ đoàn xe ông hoàng lái xe số 2 - Lý Viêm!"
Trong phòng một mảnh đen sáng lên 1 chút ánh sáng, bóng đen dựa vào mép giường cuối đầu nhắm mắt, một tay đang cầm đi động đang phát sóng trực tiếp giơ lên chậm ra đến gần bên tai.
Động cơ xe đua khởi động mang theo tiếng nổ vang, sắt thép như cự thú rời cung rít gào về phía trước, âm thanh có thể khiến nhiệt huyết trong người sôi trào, đồng thời khiến không khí càng thêm âm trầm.
Màn ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp chuyển đến bên trong người xe cùng người hướng dẫn, nam nữ bình luận viên tương đối đĩnh đạc giải thích.
“Lý Viêm lần này biểu hiện cũng tương đối ổn định, anh trước đó đã liên tục hai năm ở Úc Châu vượt qua sáu người, tuy rằng xem như hiếm thấy, nhưng so với ông hoàng người lái xe số 2 lúc trước có thể nói kém hơn một chút.”
“Ông hoàng số 2 lúc trước, có phải là anh chàng soái ca hai dòng máu Trung-Úc không?” Không cần nói thêm, nữ bình luận viên lập tức hồi tưởng lại.
Đó là đã từng có một thiên tài trẻ tuổi trong mua giải năm đó, người có ngũ quan sắc xảo kết hợp giữa phương tây và phương đông khiến cho người khác nhìn vào đều lưu luyến, tháo mũ xuống, tự nhiên cuốn ngọn tóc nhếch lên, dung nhan hệ quý tộc mang theo khí chất lạnh lùng, dung mạo cực kì ưu tú, hơn nữa ánh mắt sáng lấp lánh thực sự khiến người ta khó mà quên được.
“Đúng vậy, nếu không phải nửa năm trước xảy ra sự cố, vị vua lần này chắc chắn là của cậu ấy, bởi vì Úc Châu chính là sân nhà của cậu ấy, hơn nữa……” nam bình luận viên giọng nói đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng về phía hiện trường phát sóng, nữ bình luận viên nhìn theo ánh mắt của anh ta, ánh mắt nháy mắt dừng lại một chút.