Cửa phòng huấn luyện bất ngờ mở ra, một mái tóc vàng nhạt ló ra, và ngay khi thấy Cảnh Nguyên Châu, Lam Mân có chút ngập ngừng, rồi quyết định bước vào dù có chút ngượng ngùng.
Đôi mắt của Lam Mân hơi đỏ hoe, cậu chăm chú nhìn Cảnh Nguyên Châu, như muốn nói điều gì nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cảnh Nguyên Châu liếc nhìn cậu và thở dài trong lòng: “Biết rồi à?”
Nghe thấy câu hỏi này, Lam Mân không kìm nổi, giọng run run: “Sư phụ, anh nói cho em biết, những gì bọn họ nói đều không phải thật chứ!”
Mặc dù Cảnh Nguyên Châu đã nhiều lần nhắc cậu không cần gọi mình là "Sư phụ", nhưng Lam Mân vẫn luôn coi trọng ơn tri ngộ mà anh đã dành cho cậu, thường xuyên bám sát bên cạnh anh như cái đuôi. Cái cách cậu gọi “Sư phụ” ấy cứ mãi không đổi.
Với Lam Mân, Titans không chỉ là một tuyển thủ mà còn là nguồn cảm hứng, là niềm tin duy nhất, là ánh sáng trên con đường chuyên nghiệp của cậu. Khi biết mình được nâng lên làm tuyển thủ chính thức, cậu đã phấn khích đến mức mất ngủ mấy ngày liền. Tuy cơ hội vào đội một có thể chỉ là để làm dự bị cho Cảnh Nguyên Châu, nhưng với Lam Mân, đây chính là niềm vinh dự lớn lao nhất.
Thế nhưng, mới đây, có người bảo cậu rằng, trong những trận đấu tới, cậu sẽ là tuyển thủ chính của BK ở vị trí biên lộ. Nếu cậu là tuyển thủ chính, vậy Titans thì sao? Cậu sẽ làm dự bị cho anh ư?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT