Isaac nhìn ra bên ngoài, đối với tương lai là chuỗi mờ mịt, vô định giống như bầu trời đen kịt ngoài kia, không biết sẽ còn có bao nhiêu ngày mai.

Ăn tạm hộp cơm bò Nguyễn Song Luân đưa, vừa ăn vừa hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, Isaac chỉ biết cười khổ.

Với một người bình thường lịch trình dày kín, không có đủ thời gian để ngủ giống như anh, bây giờ lại còn có thêm cả tận thế đang chờ đón phía trước thì, sống sao cho nổi đây hả trời ơiiiii!!!! 

Isaac an oán, đối với tâm thế hiện tại của thế giới, là đau khổ. 

Đúng 2h00' sáng.

Ba anh em ngồi lại thảo luận với nhau về Zombie, về cách đối phó cũng như vũ khí cần dùng. Cái chính là ở đây. Mọi thứ đến quá đột ngột, họ còn chưa kịp chuẩn bị vũ khí, lương thực, lẫn cách chiến đấu với nó nữa kia mà.

Theo Isaac, việc cần làm bây giờ nhất là thu thập vũ khí. Cần một số thứ như dao, kéo, súng đạn... bất cứ thứ gì có thể gây sát thương lên nó và thuốc nổ. Zombie nhạy cảm với âm thanh, cần thu hút sự chú ý của chúng vào một chỗ rồi tấn công, như vậy, khả năng sống sót sẽ cao hơn. 

Tuy nhiên, Nguyễn Song Luân thì lại không nghĩ như vậy.

Hắn cho rằng kể cả khi có vũ khí, gặp mà cứ tấn công bừa như anh Xái, hên thì một, hai con chứ một bầy thì, đồng hoá là việc tất yếu sẽ xảy ra. 

Tìm ra điểm yếu của Zombie mới là ưu tiên hàng đầu.

Về chuyện này, hắn đề nghị Tage - em của hắn hi sinh thân mình hoà vào trong bầy Zombie, dù sao trong ba người cậu cũng có ngoại hình giống với chúng nhất. Chỉ cần trang điểm một chút, chỉnh dáng đi sao cho tương đồng, dám chắc, người hay ngợm, chỉ khi bị cắn mới nhận ra.

Tage sẽ giật trụi tóc cụ Nguyễn Song Luân nếu như biết cụ có suy nghĩ này. 

Dĩ nhiên, người nhỏ tuổi nhất phản đối. Cậu thà chết chứ không bao giờ chịu giả thành bộ dạng ẻo lả như vậy. Có là ai đó nhờ thì cũng không!!!

Vì gặp phản đối quyết liệt nên cả ba đã thống nhất từ bỏ phương án này. Nguyễn Song Luân nhẹ nhàng note nó vào kế hoạch phụ.

2h30' sáng.

Còi báo động toàn thành phố vang lên. Có vẻ như bữa tiệc mở màn đã bắt đầu rồi.

Isaac cầm lấy cây nỏ tự chế, cài tên, lên dây, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, chọn góc kín đáo, điều chỉnh tầm nhìn. Rõ ràng, lời của Nguyễn Song Luân khi nãy đã làm anh bận tâm.

Nhìn qua cửa sổ tầng hai, ánh đèn khẩn cấp nhấp nháy đằng xa, khói lửa tứ phương bốc lên ngùn ngụt.

Dưới đường, Zombie cũng nhiều hơn, tập tễnh bước đi về nơi phát ra tiếng động. Chốc chốc, lại nghe thấy tiếng trực thăng bay vút qua đỉnh đầu. Xa xa, nơi trung tâm thành phố, lại vang lên những tiếng nổ rung trời.

Sau đó, anh thấy bóng dáng mấy con Zombie lấp ló bên ngoài, tràn vào sân. Tiếng đập cửa của chúng liên tiếp khiến cho con tim Isaac treo lơ lửng.

Lòng anh như lửa đốt, hắn kêu anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra để lấy lại bình tĩnh. Isaac làm theo, tập trung cao độ, cố gắng không phát ra tiếng động, chờ đợi cho đến khi đám Zombie di chuyển ra xa.

Anh biết, thời cơ để phản công đã đến.

Trong trận chiến này, đánh nhanh thắng nhanh mới chính là lợi thế. Càng dây dưa với chúng nhiều, thiệt hại phần hơn sẽ chỉ có ta.

Con đầu tiên, phát tên mở màn, nhanh gọn. Tốt! Con thứ hai vừa lao đến đã bị Tage cho ăn nguyên cái gậy bóng vô mặt, đầu vẹo cả đi, chưa kịp ho he gì thì đã bị song dao của Nguyễn Song Luân chốt hạ. Thủ cấp của bọn chúng, dưới sự ăn ý của cả ba liên tục bị chém xuống, lăn lóc dưới sàn.

Số còn lại đồng loạt lao lên, quyết sinh tử tới bến.

Nguyễn Song Luân thấy tình hình không ổn, chuồn ra đằng sau, vào lại nhà. Chọn con dao làm bếp có đầu nhọn hoắt, mài sắc, quấn dây cao su cố định nó với một đầu chổi quét trần, rồi thử độ chắc chắn của nó bằng cách đâm vài nhát lên vách tường bên cạnh.

Sau khi đã xác nhận độ bén và chắc của nó xong xuôi, hắn dắt thêm dao ở thắt lưng để tiện khi cầm, rồi trở ra.

“Anh Xái và thằng cu em Tage trông có vẻ chật vật,” Chắc là đợi hắn quá lâu, cũng có thể là do lần đầu chiến đấu với đám dai như đỉa này, khiến cả hai phần nào đó đã thấm mệt.

Không phụ sự kì vọng của anh em, Nguyễn Song Luân với cây giáo tự chế có sức công phá ngoài dự liệu đã hạ đo ván một con Zombie.

Bị bất ngờ, đám đằng sau lùi lại. Chớp lấy khoảnh khắc đó, Isaac lại ghim lần lượt vào họng chúng vài mũi tên.

Không khỏi không nói, người già kinh nghiệm của họ cũng ghê thật.

Tage cũng không thua kém, gậy bóng chày bị gẫy liền vất sang một bên, còn bản thân thì chuyển sang dùng kéo. Lấy xác của những con Zombie chồng lên làm điểm tựa, cu cậu bật nhẩy, dùng lực ghim thẳng mũi kéo ra sau đầu. Sau đó rất nhanh lại rút ra, lặp lại trạng thái tương tự. Xương đầu của bọn chúng rất cứng, không dễ xử như trên phim, Tage biết sức mình tới đâu, liền khống chế chỗ đâm, không có đâm loạn.

Xử lý xong xuôi con thứ bảy, nhìn số lượng Zombie còn lại trong trang viên, Isaac thở dài, sẽ còn mệt một lúc lâu đây.

Hết chương 3.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play